Kiếp trước, một tháng trước khi tôi và thanh mai trúc mã đính hôn, thanh mai chung của chúng tôi đã chặn ta trước cửa nhà.
Cô ta khóc rằng bao nhiêu năm qua thật ra vẫn luôn thích ta, mong muốn có một cơ hội.
Thanh mai trúc mã của tôi không đồng ý, sau đó chúng tôi thuận lợi kết hôn. Thế , ta vẫn không từ bỏ.
Cho đến khi “ánh trăng sáng” năm xưa đã trở thành hạt cơm nguội còn sót lại, vết m.á.u muỗi từng không thể xóa sạch trong lòng người đàn ông ấy lại biến thành nốt chu sa rực đỏ.
Cô ta vui mừng thông báo đã mang thai để tuyên bố chủ quyền, trong lúc giằng co đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang, đầu tôi đập xuống đất, m.á.u chảy đầm đìa.
Trong lúc mơ màng, tôi thấy thanh mai trúc mã và mẹ ta chạy tới, đỡ lấy ta, cẩn thận hỏi han có bị thai hay không.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời cấp ba.
Nhìn một nam một nữ trước mặt mình.
Lần này, mọi thứ… sẽ không còn như trước nữa.
01
Khi tôi mở mắt ra, đang ở trong lớp học.
Trên người mặc bộ đồng phục mùa hè của cấp ba, bên tai là tiếng ve kêu rả rích xen lẫn với âm thanh cổ vũ từ ngoài cửa sổ.
Đầu óc choáng váng.
Tôi ngồi thẳng dậy, ngơ ngác tất cả trước mắt.
Trong ký ức, chuyện cuối cùng tôi nhớ là mình cầm theo bản dự thảo thỏa thuận ly hôn từ văn phòng luật sư trở về nhà, và bắt gặp Hàn Kỳ Kỳ đang đứng trước cửa với cái bụng bầu.
Giống như một con công mái cuối cùng cũng thắng trận, ta ngẩng đầu, tự đắc khoe khoang với tôi:
“Tôi có thai rồi.”
“A Thâm , ấy sẽ ly hôn với .”
Tôi im lặng, lách qua người ta để lấy chìa khóa mở cửa.
Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt của tôi không thể khiến chiến thắng của ta thêm vẻ huy hoàng, ta bất ngờ trở nên kích , níu chặt lấy tôi không chịu buông.
Trong lúc giằng co, ta bất ngờ dùng sức đẩy mạnh. Tôi không đứng vững trên đôi giày cao gót, ngã xuống cầu thang.
Đầu đập mạnh xuống nền đất.
Dòng m.á.u ấm nóng cùng với cơn đau dữ dội trở thành cảm giác cuối cùng tôi có thể cảm nhận .
02
Trong tiếng bước chân vội vã, một chai nước đặt lên bàn của tôi.
“Nghe cậu bị say nắng à? Mới học nửa tiết thể dục thôi mà, sao ?”
Ngẩng đầu lên, là một gương mặt quen thuộc, mang theo chút lo lắng.
Là Thẩm Thâm.
Là Thẩm Thâm của nhiều năm về trước.
Người thanh mai trúc mã, người chồng của tôi, và là cha đứa bé trong bụng Hàn Kỳ Kỳ, Thẩm Thâm.
[ – .]
Tôi ngây người , trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc tôi ngã xuống cầu thang, người chạy tới đầu tiên là , cũng là người đã lập tức ôm lấy Hàn Kỳ Kỳ.
Anh dỗ dành ta đang khóc lóc, với ta: “Đừng sợ, con sẽ không sao đâu.”
“Diểu Diểu?”
Không nhận phản hồi, Thẩm Thâm giơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi.
“Không phải bị sốt rồi chứ?”
Tôi bỗng cảm thấy bản thân thật nực .
Đã đến mức này rồi, mà vẫn có thể mơ thấy những chuyện như thế.
Lẽ nào trong tiềm thức của tôi, lại thảm đến mức chỉ mong nhận sự quan tâm từ ta sao?
Tôi khẽ lạnh.
Thẩm Thâm sững lại một chút, đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc với phong cách khoa trương vang lên từ cửa lớp.
“Diểu Diểu, cậu không sao chứ?”
Hàn Kỳ Kỳ lao vào lớp, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nghe cậu bị say nắng suýt ngất, tớ sợ muốn chết!”
Miệng thì lo cho tôi, cơ thể ta lại vô thức nghiêng về phía Thẩm Thâm, từng chút một cọ vào tay áo của .
“Sao trước đây mình lại không nhận ra nhỉ…” tôi thì thầm.
“Cái gì cơ?”
Cả hai người bọn họ đều ngây ra.
“Thật là một con ngốc mà.”
Tôi lắc đầu .
Từng xem Hàn Kỳ Kỳ là thân, chia sẻ với ta những bí mật giữa tôi và Thẩm Thâm, đưa ta vào nhóm học cùng với chúng tôi, kèm cặp ta học hành, giúp ta từ hạng gần chót lớp vươn lên top 100.
Thậm chí sau khi tôi và Thẩm Thâm bắt đầu hẹn hò, vì ta luôn muốn đi cùng bọn tôi, nên mỗi lần ra ngoài chơi đều dẫn ta theo.
Cô ta còn tự xưng là người “Steven – bóng đèn sáng nhất hệ mặt trời”.
Tôi từng giới thiệu trai cho ta, đều là những chàng trai xuất sắc, ta lúc nào cũng “không hợp”.
Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ?
Thật ra, ta đã thích Thẩm Thâm từ trước cả khi với tôi.
Trước ngày tôi và Thẩm Thâm đính hôn, ta đội mưa, khóc lóc chặn ta trước cửa nhà, van xin một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Cô ta luôn miệng không muốn hoại giữa tôi và ta, lại mình quá ta, không thể kiềm chế nổi.
Khi đó, Thẩm Thâm không chấp nhận ta.
Nhất Phiến Băng Tâm
Anh kiên quyết đính hôn, rồi cưới tôi.
Thế sau khi kết hôn năm năm, Hàn Kỳ Kỳ vẫn trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Bạn thấy sao?