Trước khi Thẩm lăng vào Kinh dự thi. Hắn mang tới hai con gà, ba con vịt cùng năm quan tiền tới nhà từ hôn. Lúc ấy ta đã biết, hắn cũng sống lại rồi. “Đường xa vạn dặm, không biết ngày nào mới trở về.” “Nếu ngươi không muốn đợi, có thể tìm một nhà tốt mà gả.” “Nếu nguyện ý đợi, đợi ba bốn năm sau, ta làm nên sự nghiệp sẽ đến đón ngươi.” Ta vui vẻ nhận lời: “Được.” Đương nhiên là không đợi, mà chạy đến Ninh Châu ngay trong đêm. Cứu được Vũ Vương một thân trọng thương. Sau khi vết thương lành, chúng ta cùng nhau bái đường dưới trăng, kết làm phu thê. Lại qua hai năm, chúng ta lên đường hồi Kinh. Đi đến cửa thành, một đoàn người quỳ xuống trước xe ngựa. “Vi thần Thẩm Lăng, cung nghênh Vương gia hồi Kinh.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?