Vị Trí Thái Tử [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

“Vậy thì biết sao? Tính ta ngang ngược, việc tùy tiện, sau này chắc chắn không thiếu lúc Thái tử khó chịu, cũng chắc chắn sẽ khó dễ cho Giang trắc phi.” Ta nhún vai, không chút sợ hãi.

Hắn tức đến mức dường như muốn tranh luận với ta, “Nàng có biết tam tòng tứ đức là gì, tam cương ngũ thường là gì không? Xuất giá tòng phu, phu vi thê cương, nàng bất kính như , sau này ta há có thể dung túng nàng…”

Ta phất tay, : “Vậy thì để sau hãy .”

Hắn tức giận phất tay áo bỏ đi.

Hầu phủ rộng lớn này giờ chỉ còn lại ta và bà nội.

Cha và ca ca ta đều da ngựa bọc thây, c.h.ế.t nơi chiến trường.

Cuộc hôn nhân này, là Hoàng đế đang thể hiện thánh ân của ngài.

Vị trí Thái tử phi, hắn không vào , chỉ có thể cho Giang Tâm Nguyệt vị trí Trắc phi mà thôi.

Ngày lễ hội hoa đăng, ta ngồi trong thuyền hoa bên bờ sông, tận mắt Thái tử dẫn nàng ta đi hội đèn, giành phần thưởng cho nàng ta, trên đường phố náo nhiệt, hai người như một bức tranh, mắt chứa chan ý.

Người xung quanh tuy không biết thân phận họ, thấy trai tài sắc, tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ, cũng khiến mọi người không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Chắc hẳn Thái tử đã bất mãn với hôn sự do Bệ hạ ban từ lâu, nên giờ hành cũng chẳng kiêng dè bẽ mặt ta.

Ngón tay ta mân mê chén rượu, rồi uống liền mấy chén.

Ta bước ra khỏi thuyền hoa, gót sen khẽ dời, đứng cách đó không xa hai người họ.

Nụ trên mặt họ tắt ngấm trong khoảnh khắc, dường như sự xuất hiện của ta đã hỏng hứng thú của họ.

Thái tử lờ ta đi, ôm nàng ta rời khỏi.

Ta nhận lấy đèn hoa từ nha hoàn, bước xuống bậc thang, ngồi xổm bên bờ sông, từ từ thả đèn hoa xuống dòng nước, mặc nó trôi đi xa dần.

Nha hoàn Thanh Hà phía sau bất bình thay ta, tức giận : “Tiểu thư không đáng bị đối xử lạnh nhạt như , bây giờ còn chưa thành hôn mà Thái tử đã tùy tiện bậy thế này, nếu thành hôn rồi, Thái tử thiên vị nàng ta, chẳng phải nàng ta sẽ cưỡi lên đầu tiểu thư tác oai tác quái sao.”

Ta từ từ đứng dậy, chiếc đèn hoa trôi xa, bất giác khẽ: “Tình của hoàng gia, duy trì bao lâu chứ? Nếu nàng ta thực sự chỉ dựa vào chút cảm nhất thời này, thì sao xứng để ta phải để vào mắt…”

3

Sau khi ta về phủ, nghe bà nội muốn gặp ta.

Ta vào Thọ Khang Viện, bà đang nhắm mắt dưỡng thần, chuỗi Phật châu trong tay chậm rãi xoay chuyển.

Có lẽ những lời đồn đại ở kinh đô mấy ngày nay cũng đã lọt vào tai bà.

Bà ngước mắt lên, chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Hội đèn có náo nhiệt không? Chơi có vui không?”

Ta gật đầu, đáp: “Đèn đuốc rực rỡ, rất náo nhiệt ạ.”

“Giữ bình tĩnh là tốt rồi, người tranh đấu không phải là chuyện một sớm một chiều.” Giọng bà ôn hòa, lời này đương nhiên cũng là để an ủi ta.

Thái tử đến Giang Nam gặp thích khách, Giang Tâm Nguyệt cứu giúp, hai người nảy sinh cảm, kết thành vợ chồng ở dân gian, nay Giang Tâm Nguyệt tìm đến, ta, vị Thái tử phi tương lai này, chính là đối tượng mà mọi người muốn xem kịch nhất.

Lúc này đây, ta không thể thất thố. Bộ dạng oán phụ đòi sống đòi c.h.ế.t chỉ càng khiến người ta chê , ta cũng không chuyện đó.

Ta đi đến bên cạnh bà, ngoan ngoãn đáp: “Cháu hiểu cả rồi ạ, tự biết chừng mực.”

Giang Tâm Nguyệt đưa vào cung, nghe có ma ma dạy nàng ta quy củ.

Rõ ràng, Hoàng hậu đã thuận theo ý Thái tử, bà ta có lẽ cũng không hài lòng việc ta Thái tử phi, dù sao Tĩnh An Hầu phủ đã sa sút, bây giờ đứng vững ở kinh đô là nhờ ơn chiếu cố của Hoàng đế và công lao ngày trước.

Nhưng mà, đã không thấy vinh quang ngày sau nữa rồi.

Hôn sự của ta, chẳng qua chỉ là một tấm biển hiệu, là Hoàng đế đang ra hiệu cho thiên hạ thấy, ngài đang ưu đãi hậu duệ công thần.

Còn thân phận của ta, đã không thể giúp thêm chút sức lực nào cho Thái tử nữa, ngược lại còn phải dùng thân phận của hắn để tô điểm cho Hầu phủ đã suy tàn, Hoàng hậu đã bất mãn về điều này, nên bà ta cũng chẳng ngại dùng Giang Tâm Nguyệt để khó chịu cho ta.

Nghe , Giang Tâm Nguyệt học quy củ rất nhanh, ma ma dạy dỗ hết lời khen ngợi, mà Hoàng hậu cũng hết sức tán thưởng nàng ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...