Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Ngài giữ lời hứa ngày đó, trên triều đường gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, ban thánh chỉ, để ta kế thừa tước vị của Tĩnh An Hầu phủ.
Ngày ta vào cung tạ ơn, thấy ngài ngồi trên ngai vàng, đã có khí thế uy nghiêm và phong thái tôn quý của một vị đế vương trẻ tuổi.
Việc để ta kế thừa tước vị là hành vỡ lệ cũ, mở ra tiền lệ, chắc chắn sẽ khiến triều đình và dân chúng bàn tán sôi nổi, gặp phải vô vàn trở ngại. Vì ta sớm đã biết, chỉ có công lao to lớn trong việc ủng hộ tân đế, giúp ngài lên ngôi, mới có thể đổi lấy việc ngài gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, ban xuống thánh chỉ.
Người đời cho rằng Thẩm gia không còn nam đinh, không có người nối dõi, tước Hầu đáng lẽ phải thu hồi từ đây. Nhưng ta cứ nhất quyết việc trái với lẽ thường, bị thiên hạ phản đối, lấy thân phận nữ nhi kế thừa tước Hầu, để Thẩm gia một lần nữa hưng thịnh.
Ngài bước lên tường thành, xuống non sông, ta theo sau ngài.
Ngài khẽ hỏi: “Ngày đó hứa cho ngươi ngôi vị phi tần hoặc Hoàng hậu, cũng có thể mang lại vinh quang cho Thẩm gia, tại sao ngươi không muốn? Con đường ngươi chọn bây giờ, cuối cùng vẫn khó khăn hơn con đường ta chọn cho ngươi.”
Ta ngẩng đầu lên, chắp tay : “Mạo muội hỏi, nếu thần nữ vào cung, Bệ hạ có thể việc luôn đồng lòng, tin tưởng lẫn nhau không nghi ngờ không? Có thể lục cung bỏ trống, chỉ có một người không?”
Ngài dường như không ngờ ta lại dám hỏi thẳng thắn như , ánh mắt hơi tối lại, một lúc sau, ngài dường như đã kiên định với lựa chọn của mình, rồi quả quyết : “Không thể, trẫm sẽ không vì bất kỳ nữ nhân nào mà ảnh hưởng đến sự ổn định của giang sơn. Trẫm sẽ quảng nạp hậu phi, cân bằng triều cục, kéo dài dòng dõi, bảo vệ giang sơn vạn đời, vận nước mãi thịnh.”
Là câu trả lời ta đã dự liệu, ta cũng kiên định đáp lời: “Làm mẫu nghi thiên hạ hay sủng ái nhất hậu cung, quả thực là ước mơ của đa số nữ tử thế gian, không phải của thần nữ. Thần nữ từ nhỏ đã gánh vác trọng trách vực dậy Hầu phủ, thần nữ muốn Tĩnh An Hầu phủ thịnh vượng như xưa, vinh hoa trăm năm, chứ không phải là ngoại thích sa sút trong miệng người đời.”
Đáy mắt ngài thoáng qua một tia hiểu rõ, sau đó hiện lên vẻ tán thưởng, nhẹ: “Trẫm cứ ngỡ ngôi vị Hoàng hậu đã là vinh quang tột đỉnh mà nữ tử thiên hạ mơ ước, không ngờ tham vọng của ngươi lại lớn đến .”
Thần thái này, giống hệt như lúc ban đầu.
12
“Bệ hạ và thần nữ đều là những người cực kỳ tỉnh táo và lý trí trên thế gian này. Minh chủ hiền thần mới là lựa chọn tốt nhất giữa người và ta. Chí hướng của Bệ hạ là thiên hạ, ắt sẽ thực hiện hoài bão lớn lao, còn thần nữ sẽ kế thừa di nguyện của cha huynh, rạng danh gia tộc. Bệ hạ sẽ có tam cung lục viện, giúp người cân bằng triều cục, kéo dài dòng dõi, còn thần nữ sẽ tìm một chàng trai trẻ mà trong lòng trong mắt đều chỉ có thần nữ, chiêu hắn vào phủ rể, cùng thần nữ đồng tâm đồng đức, vực dậy Thẩm gia. Thần nữ tuy là nữ tử, cũng sẽ không thua kém nam tử thế gian. Thẩm gia, nhất định sẽ có ngày huy hoàng trở lại.”
Ngài nghe , ngẩn ngơ hồi lâu, rồi : “Rất tốt. Khí phách này của ngươi, rất có phong thái của mẫu phi ta thời trẻ, tiếc là chí lớn của bà khó vượt qua tường cao cung cấm. Nay ngươi có thể có trời đất bao , không bị ràng buộc, bà nếu thấy , nhất định sẽ vui mừng.”
“Đa tạ Bệ hạ đã thành toàn. Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, san sẻ lo lắng cùng Bệ hạ.”
Ta cúi đầu lạy, từ đây là vua tôi.
Sau khi ra khỏi cổng cung, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng ta lại nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Cầu xin các người, ơn phước đi, ta đã nhiều ngày không có gì ăn rồi.”
“Cầu xin .”
…
Ta vén rèm xe lên, thấy một nữ tử tóc tai rối bời, quần áo toàn bùn đất, mặt mũi cũng đầy vết bẩn, đã không rõ dung mạo nữa.
Nhưng ta vẫn nhận ra nàng qua giọng , là Giang Tâm Nguyệt.
Hóa ra nàng không c.h.ế.t trong đám cháy ở biệt viện, mà đã nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, lại lưu lạc thành ăn xin.
Hình ảnh nàng chặn xe ngựa giữa phố ngày xưa lại hiện về, những chuyện cũ này cứ ngỡ như mới hôm qua.
Ta chậm rãi bước xuống xe ngựa, khi nàng thấy ta liền vội vàng bỏ chạy.
Thị vệ đã chặn nàng lại.
Nàng quỳ trên mặt đất, níu lấy vạt áo ta, giọng run rẩy đầy bất an xen lẫn tiếng khóc: “Ta biết sai rồi, cầu xin tha cho ta đi. Ta bị người ta lợi dụng, bị Thái tử coi là thế thân, bây giờ rơi vào cảnh này, ta biết sai rồi. Những vinh hoa phú quý này không liên quan đến ta, đấu đá tranh giành ta cũng không thấu, ta chỉ muốn trở về trấn nhỏ ven sông thơm mùi hoa quế ở Giang Nam, một ngư nữ bình thường…”
Ta nhẹ nhàng giơ tay, thị vệ liền đặt một túi tiền bên cạnh nàng.
“Số bạc vụn này đủ để trở về Giang Nam rồi.”
Nàng lộ vẻ kinh ngạc tột độ, rồi bật khóc nức nở, ánh mắt đầy hối hận, nghẹn ngào : “Đa tạ. Nếu có cơ hội lại, ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào Kinh đô.”
Những chuyện này, đã sớm là quá khứ rồi.
Ta trở về phủ, chẳng mấy chốc là đến cuối năm.
Trong phủ khắp nơi treo đèn kết hoa, chuẩn bị mọi việc, ta lại chọn thêm nhiều nha đầu hoạt bát lanh lợi vào phủ, một bầu không khí vui vẻ tiếng , vô cùng náo nhiệt.
Đêm trừ tịch, tuyết bắt đầu rơi.
Ta cùng bà nội đón giao thừa, chúng ta ngồi quây quần bên bếp lửa, trên bếp đang hâm nóng rượu.
Bà nội : “Mây mù ở Thẩm gia đã tan, từ nay về sau nhất định sẽ năm năm như ý, tuổi tuổi bình an.”
Ta cùng bà nhấp chén rượu nhỏ, than trong nhà cháy rừng rực, ta đáp: “Năm năm như ý, tuổi tuổi bình an.”
Đúng lúc đó, tiếng pháo nổ vang bên ngoài, từ biệt năm cũ đón năm mới.
Mọi người trong sân nô ầm ĩ, tiếng không ngớt.
(Hết)
Bạn thấy sao?