Vị Trí Phu Nhân [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

8

Tôi mặc kệ khuôn mặt tái mét của ta, từng chữ từng câu ném vào mặt.

“Châu Dật Thâm, đúng là người tốt.”

“Vậy tôi cũng có món quà ‘tốt đẹp’ dành cho .”

Luật sư lại bước lên, đưa thêm tài liệu cho cảnh sát.

“Châu Dật Thâm lợi dụng thân phận chồng của Cố, giả giấy tờ công trình quốc gia, rút 99 tỷ từ tài khoản nhà họ Cố.”

“Số tiền này ban đầu dự định dùng để đầu tư không hoàn lại vào hệ thống thủy lợi ở khu vực Tây Nam.”

“Tuy nhiên, người thụ hưởng quỹ tín thác lại là Tô San Tinh và con ta – đều là công dân Mỹ. Phía chúng tôi có đầy đủ căn cứ để nghi ngờ Châu Dật Thâm dính đến tội: lạm dụng chức vụ, lừa đảo tài chính lớn và chuyển tài sản trái phép ra nước ngoài…”

Sắc mặt Châu Dật Thâm biến đổi dữ dội: “Không… không phải như ! Tôi chỉ muốn để lại đường lui cho mẹ con Tinh Tinh!”

“Ngôn Tâm, số tiền đó đã hoàn trả về tài khoản em rồi, tại sao em không thể tha thứ cho ?”

Anh ta gào lên biện giải, mình không nghĩ nhiều, chỉ là một sai lầm đáng tiếc.

Nhưng vì tính chất vụ việc quá nghiêm trọng, ta lập tức bị tạm giữ.

______

7 ngày trong trại tạm giam, không giây phút nào Châu Dật Thâm không hối hận.

Khi nghe tin Châu thị bị đổi tên, sáp nhập hoàn toàn vào Cố thị, ta hoàn toàn sụp đổ.

Anh bắt đầu nhớ về những điều tốt đẹp Cố Ngôn Tâm từng cho mình, nhận ra năm xưa Tô San Tinh chỉ đang đóng kịch, còn người luôn thật lòng với lại phớt lờ.

Trong lúc yên tĩnh, ta tát chính mình mấy cái.

Ba đến thăm, không phải để an ủi mà là để tuyên bố đoạn tuyệt.

“Dật Thâm, con khiến cả nhà họ Châu mất mặt. Chúng ta không chấp nhận có một kẻ coi thường mạng người như con.”

“Tôi đã xét nghiệm. Hạnh Hạnh không phải con cháu họ Châu.”

Châu Dật Thâm choáng váng, trước mắt tối sầm, muốn gì đó ông bố đã quay người bỏ đi.

“Cho con một ngày suy nghĩ. Từ giờ trở đi, đường sống hay đường chết, con tự đi.”

Anh ta khẩy.

Một ngày tự do? Đúng là trò .

Anh muốn gặp Cố Ngôn Tâm, bị bảo vệ công ty chặn ngay từ cổng.

Từng là Tổng giám đốc Châu thị, giờ lại thành người chẳng ai đoái hoài.

Anh ta không có một xu dính túi, chỉ còn cách đi bộ về ngôi nhà từng sống cùng Ngôn Tâm.

Nhưng căn biệt thự đã bị san bằng.

Mười năm bên nhau, giờ chẳng còn dấu vết.

Bảo vệ từng nhận ơn của ta len lén nhỏ: “Giám đốc Cố thấy nơi này không may mắn, đã dọn đi rồi.”

Lần đầu tiên trong đời, Châu Dật Thâm thấy mình chẳng khác gì một con chó hoang vô gia cư.

Anh nghĩ, mình còn một ngày – không thể để nó trôi qua vô nghĩa.

, đến gặp Tô San Tinh.

Không ngờ ta vừa thấy đã nổi cơn thịnh nộ: “Đồ vô dụng như còn mặt mũi đến gặp tôi?”

“Tôi nhẫn nhịn ở bên bao năm, quỹ tín thác sắp đủ 99 tỷ rồi, hỏng hết!”

Châu Dật Thâm im lặng ta nổi điên, giọng trầm ổn đến lạnh lẽo:

“Cô luôn lừa tôi, lợi dụng sự mềm lòng của tôi để người tôi thương nhất.”

Tô San Tinh bật khinh bỉ.

“Anh là cái thá gì? Nếu không vì tiền nhà họ Cố, tôi có thèm liếc sao?”

“Còn nhà họ Châu của , không xứng để tôi sinh con cho!”

______

Ra khỏi trại giam, Châu Dật Thâm ngơ ngác màn hình quảng cáo trên phố.

Trên đó đang phát sóng buổi phỏng vấn của Cố Ngôn Tâm.

Cô mỉm với MC: “Một cuộc hôn nhân thất bại cũng là một bài học của cuộc đời. Không có vấp ngã nào là không thể vượt qua.”

“Tôi sẽ không vì thế mà phủ nhận hay từ chối hôn nhân, chỉ là… tôi nghĩ tôi cần thêm một chút thời gian.”

“Dù sao thì… 300.000 nhân viên của Cố thị vẫn đang cần tôi.”

______

Châu Dật Thâm quay lại nơi xưa, mượn điện thoại của bảo vệ để gọi.

Vừa nghe thấy giọng “Alo” bên kia của Cố Ngôn Tâm, cổ họng nghẹn lại.

“Ngôn Tâm, em muốn gì?”

Cố Ngôn Tâm dường như đã sớm đoán sẽ gọi, giọng nhẹ nhàng vang lên.

“Nếu pháp luật không thể khiến hai người các trả giá bằng máu…”

“Vậy tôi còn có cách khác.”

Tim Châu Dật Thâm chấn mạnh – hiểu hàm ý sau câu đó.

“Tay em không cần dính bẩn,” – cuộc gọi đã bị dứt khoát cúp máy.

Câu muốn , không nghe :

“Vì để em ra tay.”

______

Một giọt nước lạnh rơi lên tay.

Anh theo phản xạ ngẩng đầu – trời không mưa.

Thì ra… là nước mắt tự rơi từ lúc nào.

Anh lau khô nước mắt, quay người bước về phía trại tạm giam.

Anh gửi lời khai mới, xin gặp Tô San Tinh lần cuối.

Không ai biết, chỉ một phút ngắn ngủi ấy, họ đã gì.

Chỉ biết, ở góc nhỏ nhất trên tờ báo ngày hôm sau, xuất hiện một dòng tin vắn:

【Hai phạm nhân kinh tế nặng tội – Châu Dật Thâm và Tô San Tinh – đồng loạt tử vong】

Ngày hôm đó,

Vừa tròn 29 tuổi của Cố Ngôn Tâm.

Hai kẻ hận nhất trên đời,

Đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Cô nghĩ,

Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất cuộc đời mình.

Không gì sánh bằng.

[Toàn văn hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...