Vị Trí Phu Nhân [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

4

“Tôi có thể ở bên cả đời, nhà họ Châu cần người thừa kế. Tôi cần có con trai để giữ lấy vị trí đó.”

Tôi cầm lấy bức tranh chân dung mình đã dành nửa năm vẽ riêng cho Châu Dật Thâm, giơ cao khỏi đầu rồi đập mạnh xuống.

“Rắc!”

Khung tranh vỡ nát.

Châu Dật Thâm mặt lạnh như tro tàn, đẩy tôi ra.

Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào vào đống mảnh kính vỡ.

Tô San Tinh quỳ sụp trước mặt tôi, nước mắt rơi như mưa.

“Tôi sẽ thai ngay lập tức, chỉ xin đừng giận Dật Thâm nữa.”

Tôi lạnh lùng gật đầu: “Được thôi. Giờ mổ ra chắc thai cũng thành hình rồi nhỉ?”

Châu Dật Thâm tức đến mức bật , bóp chặt cằm tôi.

“Cố Ngôn Tâm, Tinh Tinh là người rất đơn thuần, nếu không cũng sẽ chẳng vì một câu của tôi mà ra chuyện dại dột.”

“Cô đừng quên, đứa bé trong bụng ấy là con trai.”

“Con tôi và ấy, cũng là người thừa kế của nhà họ Cố. Chẳng lẽ muốn nhà họ Cố tuyệt hậu sao?”

Thì ra trong mắt ta, người phóng hỏa cũng chỉ là việc ngốc nghếch?

Thậm chí còn muốn diệt cả huyết mạch nhà tôi?

“Nhà họ Cố và nhà họ Châu là chỗ dựa lớn nhất của . Nếu thật sự trở mặt với tôi, nghĩ mình sẽ còn gì?”

Tô San Tinh mắt đỏ hoe, tiếp lời thuyết phục:

“Cô Cố, chẳng lẽ thực sự muốn ly hôn với Dật Thâm? Cô quên rồi à, đâu còn tử cung. Ngoài ấy ra, còn người đàn ông nào có thể đối xử tốt với như ?”

Đám em của Châu Dật Thâm cũng bắt đầu sốt ruột.

“Chị dâu, bớt giận chút đi. Người ta ‘nhà yên thì vạn sự hưng’. Anh Thâm chẳng qua phạm phải lỗi mà đàn ông cả thế giới đều mắc thôi.”

“Với lại, ‘chị dâu nhỏ’ đâu có tranh giành danh phận gì. Chị nên biết điều một chút!”

Châu Dật Thâm chằm chằm tôi, cố tìm lấy một chút mềm lòng trong mắt tôi.

Nhưng không có.

Tô San Tinh nhẹ nhàng đề nghị:

“Chỗ ở của tôi và con bị Cô Cố đốt rồi, hay là tôi dọn về nhà họ Châu. Để đứa bé trong bụng quen dần với .”

“Sau này lớn lên sẽ không ghét như Hạnh Hạnh nữa.”

Châu Dật Thâm gật đầu, tôi như ban ơn:

“Giờ xin lỗi Tinh Tinh, đưa ấy về nhà chăm sóc. Tôi sẽ tha thứ cho .”

“Đứa bé trong bụng ấy là người thừa kế duy nhất của cả họ Châu và họ Cố.”

Đám em lại gật gù phụ họa: “Xin lỗi đi!”

Ngay khi họ tưởng rằng có thể ép tôi khuất phục,

Trợ lý của Tô San Tinh hốt hoảng chạy vào.

“Cô Tô! Nhà sưu tập mua tranh mang theo luật sư đến, nguồn gốc tranh không hợp pháp, cầu chúng ta bồi thường mười tỷ vì vi phạm hợp đồng!”

Châu Dật Thâm vội dỗ dành ta: “Đừng sợ, còn quỹ tín thác mà.”

Ngay giây sau, điện thoại ta rung liên tục.

Mặt ta lập tức trắng bệch.

【Châu tổng, cổ phiếu công ty bị bán tháo có chủ đích, nhà họ Cố đã rút toàn bộ đầu tư, còn tổ chức họp cổ đông khẩn cấp để bãi nhiệm chức vụ của

【Quỹ tín thác ở Cảng Thành đã bị nhà họ Cố vỡ, 9.9 tỷ chuyển toàn bộ về tài khoản của phu nhân】

“Rầm!”

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn.

“Tại sao?”

Châu Dật Thâm ngẩng phắt đầu, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.

“Cố Ngôn Tâm, sao có thể thế với tôi?”

Tôi bình tĩnh ta, giọng không chút dao .

“Tôi đã gì?”

“Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình, có gì sai sao?”

Anh ta tức đến bật : “Cô hủy hoại tôi, tan sự nghiệp nhà họ Châu, còn hỏi có gì sai?”

“Cô cũng nên biết phân biệt đúng sai chứ!”

Nghe những lời đó, tôi chỉ thấy buồn .

“Châu Dật Thâm, mười năm bên , nhà tôi chết ba người, một người bị thương. Món nợ này, tôi không nên tính à?”

Tôi giơ bàn tay đầy vết sẹo do bỏng lên, lạnh lùng hỏi.

“Ba mẹ tôi, đứa con chưa kịp ra đời, đôi tay này của tôi – không còn có thể cầm cọ vẽ.”

“Cả người đàn ông từng nằm bên cạnh tôi.”

Đồng tử Châu Dật Thâm co rút.

Anh ta há miệng định gì, không thốt ra một lời.

Thấy ta đưa tay ra, tôi lặng lẽ lùi một bước.

Tôi biết, đó là chiêu trò hòa quen thuộc của ta.

Nhưng những tổn thương này, tôi không muốn chịu đựng nữa.

Điện thoại lại rung lên, ta run rẩy mở tin nhắn.

【Châu tổng, nhà họ Cố đã hoàn tất việc thâu tóm bắt buộc với 51% cổ phần.】

【Phu nhân của ngài, Cố Ngôn Tâm, đã trở thành tân Chủ tịch của Châu thị.】

Anh ta tôi đầy sửng sốt: “Cố Ngôn Tâm, trở thành Chủ tịch của Châu thị rồi sao?”

Tô San Tinh cũng thấy tin nhắn, mặt tái nhợt.

Nhưng vẫn cố gắng gượng an ủi ta:

“Dật Thâm, đừng lo. Nhà họ Cố đã không còn như trước, em tin vào năng lực của , nhất định sẽ lấy lại Châu thị.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...