13
Quay lại phòng, tôi mở lại trang blog đó.
Cuộn lên từng bài viết, từng dòng chữ—
【Lúc ấy khóc đến rụng cả lông mi, trông rất dễ thương.】
【Lúc ấy giải bài mà vò đầu bứt tai, cũng rất dễ thương.】
【Buổi tiệc Giáng sinh năm đó, giáo sư dẫn ấy đến, ai cũng bận quen kết , chỉ có ấy mải nhét bánh vào miệng, nghiêng má phúng phính cực kỳ đáng .】
【Tôi cố trước mặt thầy rằng tôi muốn theo đuổi ấy, mong nhờ uy tín của thầy, ấy sẽ gật đầu.】
【Khoảnh khắc chờ câu trả lời, tim tôi đập nhanh khủng khiếp.】
【Mẹ tôi biết chuyện đám cưới, đã khóc lóc đe dọa, nhét thuốc tránh thai vào tay tôi, cấm tôi ấy.】
【Tôi không thể tổn thương ấy. Nếu ấy đau, tôi sẽ đau gấp vạn lần.】
【Tôi sợ mẹ sẽ tìm ấy. Sợ ấy sẽ rời bỏ tôi. Tôi ngày càng lo lắng, mất ngủ triền miên.】
【Trước ngày cưới, tôi vô thấy người cũ đến tìm ấy, muốn nối lại. Tôi hoàn toàn hoảng loạn.】
【Tôi dằn vặt từng ngày, lén đi khám bác sĩ tâm lý. Kết quả: trầm cảm nặng.】
【Tôi sợ cảm mất kiểm soát sẽ tổn thương ấy, nên quyết định nghiêm túc điều trị.】
【Cô ấy tự do. Tôi sợ cảm quá mãnh liệt sẽ khiến ấy ngột ngạt, nên đành giả vờ lạnh nhạt.】
【Chỉ khi giả vờ ngủ, tôi mới dám ôm chặt ấy không buông.】
…
Tin nhắn của thân xuất hiện:
【Đây là cái “không cảm nhận ” mà mày á? Mày thật sự quá vô tâm rồi đó!】
【Trần Diễn Thâm mày đến phát điên luôn đấy.】
【Nhớ trân trọng, cưng à!】
Tôi ngồi đờ người trong phòng khách,Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Thì ra… tôi đã trách nhầm .
Ngón tay tôi run run bấm đi bấm lại dãy số quen thuộc,Nhưng mỗi lần nhập xong lại xóa đi.
Cho đến khi tôi thấy bài đăng mới nhất của Tống Thư trên mạng xã hội.
Như đang ở một buổi tiệc tụ họp.
Tôi nhớ Trần Diễn Thâm vốn không thích ồn ào, chưa từng tham gia mấy kiểu tiệc tùng thế này.
Vậy mà trong bức ảnh, ngồi yên ở góc phòng, tay cầm ly rượu, ánh mắt đầy tâm sự.
Còn Tống Thư thì như dính chặt lấy , cố thể hiện thân mật.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cắn răng bấm gọi.
Lúc chờ kết nối, tim tôi đập loạn lên vì căng thẳng.
Nhưng đầu dây bên kia vang lên lại là giọng của Tống Thư.
Cô ta cố ra vẻ thân mật:
“Diễn Thâm giờ không tiện nghe máy, để tôi nghe giúp nhé.”
Tôi không thể ngồi yên thêm nữa, lập tức lao ra khỏi nhà.
14
Trước cửa phòng tiệc, tôi do dự đứng đó thật lâu, vẫn không đủ dũng khí để đẩy cánh cửa kia ra.
Cho đến khi một nhân viên phục vụ bưng đĩa trái cây đi tới, sau một hồi năn nỉ, ấy mới đồng ý cho tôi lại bộ đồng phục.
Tôi kéo thấp vành mũ, cúi đầu bước vào.
Bên trong, Tống Thư đang giả vờ say rượu, nhào vào lòng Trần Diễn Thâm.
Tôi sải bước nhanh đến, ngồi phịch xuống giữa hai người.
“Xin lỗi nhé, sàn hơi trơn.”
“Giờ có thể đứng dậy rồi chứ?” – Tống Thư gắt lên, đẩy tôi một cái.
Tôi không kịp đề phòng, suýt nữa ngã nhào xuống sàn.
“Cẩn thận!” – Trần Diễn Thâm vội vàng đỡ lấy tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cơ thể khẽ cứng lại, trong mắt ánh lên vẻ bất ngờ.
“Em…”
Tống Thư tức tối kéo tay tôi ra, cáu bẳn: “Còn không ra ngoài? Cẩn thận tôi báo quản lý đấy!”
Tôi chẳng buồn để ý đến ta, mà quay sang Trần Diễn Thâm:
“Là đàn ông đã có vợ, khi ra ngoài nhớ tự biết giữ mình.”
Chưa dứt lời, đã giữ chặt lấy cổ tay tôi, trước mặt bao nhiêu người, lôi tôi ra khỏi phòng tiệc.
Trong một góc khuất ánh đèn, giật mũ khỏi đầu tôi, ánh mắt lạnh băng:
“Em đang định gì?”
Tôi cúi đầu xuống, khẽ :
“Xin lỗi.”
Anh im lặng tôi, trong mắt dâng lên từng đợt sóng dữ dội, không một lời.
Tôi từ từ đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào má :
“Còn đau không?”
Anh bật , đầy châm chọc:
“Sao? Vẫn chưa hả giận? Muốn tát thêm lần nữa?”
“…”
Tôi , khẽ hỏi lại:
“Không phải ghét mấy nơi ồn ào kiểu này sao? Là vì có Tống Thư ở đây… nên mới đến à?”
Anh khẽ nhíu mày.
“Trước thì đòi ly hôn, giờ lại chạy theo tra hỏi . Em rốt cuộc muốn gì?”
Tôi siết chặt bàn tay, lí nhí :
“Đơn ly hôn… em chưa ký. Em… không muốn ly hôn nữa.”
15
Trên xe, Trần Diễn Thâm mím môi chặt, không một lời.
Dù tôi cố gắng xoa dịu hay tỏ rõ thành ý, cũng như không nghe thấy.
Mãi cho đến khi xe dừng dưới tầng hầm của khu chung cư,
bất ngờ quay đầu lại, tôi.
“Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao tự nhiên lại đổi ý?”
Ánh mắt tôi lướt qua cổ tay , khẽ đáp:
“Em không nỡ.”
“Không nỡ cái gì?”
“Anh!” – Tôi buột miệng.
Anh lại rơi vào im lặng, quay mặt sang chỗ khác rồi mở cửa xuống xe.
Vòng sang phía tôi, mở cửa xe cho tôi.
Tôi thuận tay luồn các ngón tay vào tay , đan chặt mười ngón.
Lén một cái, cuối cùng sắc mặt cũng dịu xuống đôi chút.
Sau khi tắm xong bước ra, không thấy bóng dáng Trần Diễn Thâm đâu cả.
Tôi hoảng hốt chạy vào phòng việc, thì thấy đang mở ngăn kéo.
Tim tôi thắt lại, lập tức lao đến ôm chặt lấy .
Cơ thể cứng đờ ngay tức khắc.
Bạn thấy sao?