Không biết từ đâu có tiếng bật lên.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ:
"Ai bảo là nhà họ Tưởng chiều chuộng tiểu thư nhà họ Tô? Coi bộ ấy đã bị bắt nạt bao nhiêu lần rồi."
"Chẳng phải nhà họ Tưởng là bên đề nghị đính hôn trước sao?"
"Có lẽ vì thấy nhà họ Tô có chút tiếng tăm dễ lợi dụng…"
"Đúng là thế, dù gì thì nhà họ Tô cũng là gia tộc nho học, người ta cứ bắt nạt ngang nhiên như thế, chắc vì cha mẹ ấy bận rộn đi khảo cổ, nghiên cứu quanh năm nhỉ…"
"Mà này, này xinh thật, lại thông minh nữa."
"Cô đừng thế, tôi bắt đầu muốn nhận ấy con dâu rồi đấy…"
...
Tôi nở một nụ giả tạo đầy chuyên nghiệp, tắt máy ghi âm.
Đùa sao, từ nhỏ tôi đã bị bắt nạt, ý thức tự bảo vệ cao lắm.
Máy ghi âm luôn là vật dụng không thể thiếu của tôi.
"À phải, để ghi lại kỷ niệm sinh nhật của ông Tưởng, tôi còn mang cả máy quay siêu nhỏ."
Tôi gỡ chiếc ghim cài n.g.ự.c trên lễ phục xuống.
"Có muốn xem lại video không?"
Tôi nghiêng đầu, chớp mắt một cách tinh nghịch.
"... Khụ khụ, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
"Tiểu Tự, thư ký cậu dẫn đến đây là chuyện gì , muốn buổi tiệc sinh nhật của tôi sao?"
Ông nội Tưởng giơ gậy đánh vào chân Tưởng Tự.
Mẹ Tưởng Tự bước đến nắm lấy tay tôi.
"Ai da, là lỗi của dì. Dì quá lo lắng, sợ Tiểu Nhiên học những thói quen xấu ngoài kia."
"Dì luôn coi con như con ruột của mình."
"Thương con nên trách con nghiêm khắc!"
Tôi gật đầu qua loa, khéo léo rút tay ra khỏi tay bà ta.
"Đúng, đúng."
"Dì à, dì vừa gì về chuyện đính hôn ấy nhỉ?"
"Cháu và Tưởng chỉ là cảm em đơn thuần, cả hai chưa từng đồng ý chuyện gì, dì đừng có ghép đôi lung tung."
Tôi bộ đáng chớp chớp mắt, rồi quay sang Tưởng Tự với vẻ mặt tối sầm.
"Đúng không, Tưởng?"
"Cô thư ký trà xanh này cũng thật đáng sợ, nếu em không mang theo máy ghi âm, chắc đã bị các người từng lời từng câu vu oan đến c.h.ế.t rồi."
"Chưa đính hôn mà đã giở trò hãm người khác, đúng là nhỏ nhen quá mức!"
Tôi bộ dậm chân, rồi mỉm quay sang mẹ Tưởng: "Có phải không, dì?"
Bị tôi "mát mẻ" một trận, mấy người trước mặt đều không dám hé răng.
Họ nghĩ tôi dễ bị bắt nạt sao?
Người hiền lành cũng có lúc bùng nổ chứ.
Tôi khẽ hừ lạnh, quay lại nắm lấy tay người đàn ông đang tôi đầy cưng chiều.
"Anh , có phải em đã gì sai rồi không? Sao dì Tưởng và ông Tưởng lại ghét em đến thế…"
"Em còn định giới thiệu cho họ về trai quý của mình nữa cơ."
Mạnh Hòa Dụ kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu.
"Vậy chúng ta tránh xa họ một chút."
"Vâng!"
Mạnh Hòa Dụ ngẩng lên, thu lại nụ , quay về phía ông Tưởng: "Nếu nơi này không chào đón chúng tôi, thì tôi và Tiểu Nhiên sẽ không phiền buổi tiệc sinh nhật của ngài nữa."
"Nói lời từ biệt."
Không đợi gia đình họ Tưởng phản ứng, ôm tôi bước ra ngoài.
"Tiểu Nhiên, chờ đã…"
Cuối cùng Tưởng Tự cũng lên tiếng, muốn giữ tôi lại.
Nhưng tôi và Mạnh Hòa Dụ chỉ nhau , không ai dừng bước.
18
Chúng tôi quay lại nhà họ Tô.
Vừa vào đến cửa, Mạnh Hòa Dụ đã đẩy tôi dựa vào tường.
Như một con sói đói, áp môi xuống, chiếm hữu tôi một cách mãnh liệt.
Tâm trí tôi trống rỗng, ngửa đầu đón nhận cảm mãnh liệt của .
Không biết bao lâu sau, mới lưu luyến rời ra, vẫn dịu dàng hôn nhẹ.
"Tô Hiện Nhiên, Tiểu Nhiên… em có biết em đẹp đến nhường nào không…"
"Vẻ mặt em khi phản kháng đúng là khiến người ta mê mẩn."
"Nói xem, có phải em đã bỏ bùa không?"
Mặt tôi đỏ bừng, đẩy ra.
Không biết có phải vì là người lai Ý hay không.
Lúc nghiêm túc thì ra dáng một tổng tài lạnh lùng, còn khi vào lại bùng nổ đầy nhiệt .
Nhưng mà…
Tôi rất thích.
Điều tôi khao khát nhất là một thẳng thắn và công khai như thế này.
Tôi ôm lấy eo Mạnh Hòa Dụ, tựa vào lòng .
"Có lẽ vì có đứng sau lưng, nên em mới dám mạnh dạn như thế."
"Bản chất em là một người phụ nữ hẹp hòi, thù dai, giờ có bên cạnh, sau này ai chọc giận em, em sẽ cắn lại kẻ đó."
Anh đến rung cả lồng ngực, siết chặt vòng tay hơn.
"Được."
"Em không cắn lại , thì sẽ giúp em."
...
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Mơ màng vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu liền thấy Mạnh Hòa Dụ đang mặc tạp dề nấu ăn trong bếp.
Tôi thành thạo nấu nướng, từ phía sau vòng tay ôm lấy .
"Ngủ đủ chưa?"
"Đủ rồi!"
"Được, chuẩn bị ăn nhé, gần xong rồi."
Bạn thấy sao?