Tôi chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa bị dập máy, ngẩn ngơ.
"Mạnh Hòa Dụ."
"Ừ?"
"Hình như em không còn buồn nữa. Thậm chí em cũng không còn muốn biết tại sao bà ấy ghét em nữa."
Mạnh Hòa Dụ xoay tôi lại, để tôi đối diện với .
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
"Em ngoan lắm."
Tôi chạm tay lên trán mình.
Nước mắt bỗng không thể kìm nén, cứ thế rơi xuống.
Tôi nhào vào lòng , khóc nức nở, nghẹn ngào.
"Cứ khóc đi, khóc xong rồi, từ nay em sẽ không còn phải chịu đựng bất công nữa…"
16
Tôi và Mạnh Hòa Dụ trở về vào ngày trước sinh nhật ông nội Tưởng.
Tôi đưa về ở tại biệt thự nhà họ Tô.
Khi thấy những bức tranh tôi vẽ trong phòng vẽ, Mạnh Hòa Dụ ghen suốt cả tối.
Tôi phải hứa rằng sau này sẽ vẽ cho nhiều tranh hơn mới dỗ .
...
Khi tôi khoác tay Mạnh Hòa Dụ bước vào sảnh tiệc, đã có rất nhiều người đến.
Chưa kịp gặp người nhà họ Tưởng, Mạnh Hòa Dụ đã bị một nhóm người vây quanh để chào hỏi.
Tôi lén lẻn ra khỏi vòng vây.
Tìm một góc yên tĩnh để thưởng thức chiếc bánh nhỏ.
"Cô Tô?"
Tôi ngẩng đầu, người đến là thư ký Lâm, mặc chiếc váy dài trắng trễ vai.
Là người phụ nữ tôi ghét nhất, không ai khác.
Thư ký Lâm phớt lờ ánh mắt khinh miệt của tôi, ngồi xuống cạnh tôi.
"Không ngờ Tô cũng trở về, cứ tưởng đủ tự trọng để không quấn lấy Tưởng Tự nữa."
Thư ký Lâm lắc lư ly rượu vang, nhỏ giọng bộc lộ sự ác ý của mình.
"Con thì phải có lòng tự trọng, đừng như kẻ bám dai lấy nhà họ Tưởng."
"Cô có biết mẹ Tưởng Tự ghét đến thế nào không?"
"Chẳng qua đề nghị đính hôn là để nể mặt ông nội thôi, không hơn gì một món đồ vui mắt cả…"
"Tôi mới là người có tư cách đứng bên cạnh Tưởng tổng."
"Cô lại mình xem, chắc trong mơ cũng tưởng tượng mình sẽ người nhỏ của Tưởng tổng nhỉ?"
Tôi chiếc bánh nhỏ trên tay.
Ngay cả hứng ăn cũng chẳng còn.
Thư ký Lâm biết tôi mắc chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Trước đây, ta thường khéo léo châm chọc để khiêu khích tôi.
Khi đó, vì sự xa cách của Tưởng Tự, tôi thiếu cảm giác an toàn trầm trọng, nên ta dễ dàng thành công.
Lần này thì bộ mặt thật của ta cuối cùng cũng lộ ra.
Cảm giác muốn đánh người, không thể hỏng tiệc sinh nhật của ông nội Tưởng.
Tôi đứng dậy, định tránh xa ta.
Coi như nghe chó sủa thôi.
Nhưng ta nắm lấy cổ tay tôi và đẩy mạnh.
"Ôi trời!"
Ly rượu trong tay ta đổ xuống chiếc váy của ta.
"Cô Tô, tôi và Tưởng tổng hoàn toàn trong sáng, không cần tỏ ra thù địch với tất cả phụ nữ bên cạnh ấy."
Giọng của thư ký Lâm bỗng cao lên, thu hút ánh của mọi người trong sảnh tiệc.
Tôi cảm thấy có người đang về phía mình.
Quả nhiên là Tưởng Tự đang đỡ ông nội từ phòng bên bước ra.
Phía sau là mẹ của Tưởng Tự.
"Tô Hiện Nhiên, em lại đang chuyện gì đây?"
Tưởng Tự liếc chiếc váy bị ướt của thư ký Lâm, cau mày hỏi tôi.
Mẹ Tưởng Tự cũng tỏ vẻ không hài lòng, lên tiếng:
"Tiểu Nhiên à, hôm nay là sinh nhật của ông Tưởng, con còn chưa phải vợ chưa cưới của Tiểu Tự, đừng hành xử tùy tiện như ."
"Mẹ đã dạy con điều gì?"
"Đừng ghen tuông không phân biệt đúng sai, thật là quá nhỏ mọn."
Ông Tưởng cũng nhíu mày, gõ mạnh gậy xuống sàn vài lần.
"Tô nha đầu, bây giờ con quay về phòng và suy nghĩ lại hành vi của mình."
"Ông phải thay mặt ông nội con dạy dỗ con một chút."
17
Khoan đã…
Đây là huống gì ?
Chúng đang diễn một vở kịch gia đình m.á.u chó nào đây?
Kịch bản này còn rẻ tiền hơn cả những tiểu phẩm hài.
Tôi thật sự ngạc nhiên trước những lời của họ.
"Tiểu Nhiên!"
Mạnh Hòa Dụ lập tức chạy từ phía bên kia sảnh tới.
Anh nhíu mày, khuôn mặt đen như mây mưa.
Tôi nhanh chóng nắm tay và lắc lắc: "Không sao, em tự giải quyết ."
Thư ký Lâm đầy vẻ ấm ức, bước đến đứng sau Tưởng Tự, mẹ kéo tay ta, vỗ nhẹ để an ủi.
Khi người ta không còn gì để , đôi khi chỉ biết .
Tôi phớt lờ những lời chỉ trích của họ.
Bình tĩnh lấy máy ghi âm từ trong túi xách ra, bật lên và mở âm lượng lớn nhất:
【Cô có biết mẹ Tưởng tổng ghét đến thế nào không?】
【Một đứa trẻ không mẹ nuôi dưỡng… Tôi mới là người có tư cách đứng bên Tưởng tổng.】
【Mặt mũi quyến rũ thế kia…】
【Đừng giả vờ thanh cao ở đây, tin không tôi chỉ cần hắt ly rượu là sẽ phải cút ra ngoài…】
Trong giây lát, sảnh tiệc im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Những người xung quanh đang hóng chuyện chuyển từ tò mò sang thái độ khinh miệt.
Biểu cảm của người nhà họ Tưởng biến đổi không ngừng, như một bảng pha màu sống .
Còn thư ký Lâm thì mặt tái xanh, từ từ buông tay mẹ Tưởng Tự.
"Phì——"
Bạn thấy sao?