Vì Tình Mà Trưởng [...] – Chương 6

10

 

Buổi dạ tiệc diễn ra rất suôn sẻ.

 

Phu nhân Guardi rất quý mến tôi, bên cạnh Mạnh Hòa Dụ cũng không có những bóng hồng như .

 

Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc, Mạnh Hòa Dụ mời tôi vào sàn nhảy.

 

"Anh Mạnh, hình như sức hút của chưa đủ nhỉ, là muốn em bia đỡ đạn, mà chẳng thấy hiệu quả gì."

 

Mạnh Hòa Dụ cúi đầu: "Cũng tại một tiểu thư nào đó quá nổi bật."

 

Tôi ngước lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của .

 

Mắt xanh đậm, tĩnh lặng lại ẩn chứa sự mãnh liệt.

 

Mấy tháng nay tôi thực ra đã nhận ra điều khác biệt trong cách tôi.

 

Không phải thương , không phải xã giao, cũng không phải sự quan tâm dành cho hậu bối.

 

Mà là bao dung, cưng chiều và ngưỡng mộ.

 

"Anh không biết thế này có quá sến không, đây là cách diễn đạt rõ nhất suy nghĩ của ."

 

Giọng trầm ấm như tiếng đàn cello trang nhã.

 

"Anh muốn một người vườn, chăm sóc một bông hoa cho đến khi nó nở rộ, và dùng cả đời này để chiêm ngưỡng và thương vẻ đẹp ấy cho đến khi nó lụi tàn."

 

Tôi cảm thấy bàn tay đặt trên eo siết chặt hơn, khiến tôi ngả vào vòng tay .

 

"Xin lỗi, có lẽ hơi quá rồi."

 

Mạnh Hòa Dụ miệng xin lỗi, vòng tay ôm tôi vẫn không buông lỏng.

 

"Anh Mạnh, chẳng lẽ hồi trước học chưa xong ngữ văn đã ra nước ngoài?"

 

"Lời tỏ thật sự là quá cũ kỹ..."

 

Miệng thì tỏ vẻ chê bai, tôi hiểu rõ ý muốn .

 

Điệu nhảy kết thúc, tôi rời khỏi vòng tay .

 

Nhưng Mạnh Hòa Dụ không hề theo lẽ thường mà hành .

 

Tôi vừa bước đi vài bước, đã nắm lấy tay tôi, bế bổng tôi lên ngang eo.

 

Mọi người xung quanh đều ồ lên ngạc nhiên.

 

Anh bế tôi một mạch ra khỏi trang viên của phu nhân Guardi.

 

Đi thẳng đến xe, rồi bảo tài xế rời đi.

 

11

 

Suốt đường đi, cả hai đều im lặng.

 

Về đến trang viên của Mạnh Hòa Dụ, lại bế tôi xuống xe.

 

Hành của vừa dịu dàng vừa cương quyết.

 

Anh đi ngang qua tiền sảnh, thẳng ra giữa vườn hoa mới đặt tôi xuống.

 

"Tô Hiện Nhiên, em không từ chối ."

 

Mạnh Hòa Dụ cuối cùng cũng tháo xuống vẻ ngoài dịu dàng của mình.

 

Người đàn ông xây dựng một đế chế thương mại nơi đất khách không thể là một quý ông dịu dàng đến .

 

"Anh thích em ở điểm nào?" Tôi thẳng vào mắt .

 

"Mọi thứ."

 

"Ngay lần đầu gặp ở câu lạc bộ b.ắ.n súng, đã đứng ngoài quan sát em rất lâu."

 

"Em trông có vẻ yếu đuối, tưởng chừng chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp nát, lại kiên cường một cách cuốn hút."

 

"Thiếu thốn , tự ti, không tin tưởng bất kỳ ai, lại vẽ nên những bức tranh trong trẻo đến lạ."

 

"Mọi thứ ở em đều hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của ."

 

"Người giúp việc từng cho em uống thuốc ngủ, đánh đập em thậm tệ đã ngã và trở thành người thực vật; những xấu em quanh Tưởng Tự đều bị đe dọa nặc danh; còn gã hàng xóm ở Ý từng trêu ghẹo em dưới tầng bị em trùm bao rác rồi đá một cú khiến hắn gục tại chỗ..."

 

"Rõ ràng là một con báo nhỏ, lại giả bộ không chút sơ hở thành một con thỏ non."

 

Tôi gạt tay ra khi định chạm vào mặt tôi.

 

"Xì… Anh trông như một kẻ si mê biến thái đấy…"

 

"Vậy thì sao?" 

 

Tôi người đàn ông với dáng vẻ của một con sói đã lộ nanh.

 

"Em đã ở bên trong suốt ba ngày dưới tầng hầm."

 

"Lúc đó, đã nghĩ, nếu em có thể mãi mãi ở bên thì thật tốt…"

 

Bàn tay của Mạnh Hòa Dụ vuốt nhẹ lên má tôi, rồi từ từ trượt xuống nắm lấy cổ tôi, siết nhẹ.

 

Như thể toàn bộ sinh mệnh của tôi nằm trong tay .

 

Mạnh mẽ và cố chấp.

 

"Trở thành một nửa của ."

 

"Anh có thể gia đình, bè, người của em, mọi mối quan hệ mà em cần, để em có tất cả của ."

 

"Và cũng sẽ hoàn toàn thuộc về em, tài sản của , gia đình , thân xác, linh hồn, cả cuộc đời ."

 

Giây phút đó, thời gian như ngừng trôi.

 

Tôi bị câu "tất cả " của quyến rũ.

 

Tôi nghe thấy chính mình :

 

"Được."

 

Ngay sau đó, tôi ôm chặt vào lòng người đàn ông dường như đang nắm giữ cả thế giới của tôi.

 

Nụ hôn mạnh mẽ và dồn dập rơi xuống.

 

Như thể truyền cho tôi từng hơi thở, và cũng như muốn nuốt trọn cả linh hồn tôi.

 

12

 

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Điện thoại của tôi luôn để ở chế độ im lặng, ở Ý này ngoài Mạnh Hòa Dụ ra, tôi không cho ai biết số của mình.

 

Tiếng chuông tôi thấy phiền.

 

Đang định ngồi dậy để ném cái điện thoại đi thì một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt tôi.

 

Chậm rãi trấn an, khiến tôi buông lỏng đôi môi đang cắn chặt.

 

Giọng của Mạnh Hòa Dụ vang lên bên tai tôi: "Không sao đâu, là điện thoại của mà, ngoan nào."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...