08
Trên sàn đầy mảnh vỡ của chai rượu vang, Mạnh Hòa Dụ nắm chặt một mảnh thủy tinh trong tay phải.
Bàn tay trái đ.ấ.m vào tường đến mức m.á.u thịt bê bết.
Giữa việc chạy khỏi cửa và việc nán lại vì lòng trắc ẩn, tôi chọn cách đứng ở cửa gọi ấy.
Nghĩa là tôi nhát gan, không hoàn toàn như thế.
"Mạnh Hòa Dụ? Anh Mạnh? Anh không sao chứ?"
Cơ thể Mạnh Hòa Dụ ngồi trên sàn đột ngột cứng đờ, các cơ bắp căng cứng.
Anh như không ngờ có ai đó chuyện với mình.
Anh quay lại về phía tôi đang đứng.
"Tiểu Nhiên? Sao em lại tìm đến đây… quản gia chưa đưa em đi sao?"
Mạnh Hòa Dụ nở một nụ dịu dàng như thường lệ, nếu bỏ qua bàn tay trái đang run rẩy của ấy.
Tôi ngần ngại vài phút, bắt đầu hối hận vì đã gọi .
"Vậy để em đi trước, không phiền nữa, nhớ băng bó vết thương."
Tôi vừa định đóng cửa lại thì nghe thấy giọng khẽ cầu xin: "Đừng đi…"
"À?"
"Anh sẽ không em sợ đâu, đừng lo."
"Chỉ là bị mất ngủ vì ác mộng, có chút sợ hãi."
"Tiểu Nhiên, em có thể ở lại với một lát không…"
…
Tôi rời khỏi tầng hầm, thấy quản gia vẫn đang chờ ở cửa.
"Cô Tô, định gì?"
"Tôi sẽ chăm sóc cho ấy. Chắc vừa rồi Mạnh cũng đã gọi cho ."
"Haiz... rồi."
"Thưa Tô, ngài Mạnh không có vấn đề gì đáng sợ, chỉ là sắp đến ngày giỗ của mẹ ấy thôi."
"Ngài ấy... có vài vết thương tâm lý."
"Vâng."
Tôi cầm hộp thuốc rồi quay lại tầng hầm.
Đỡ ấy lên giường và băng bó vết thương.
"Em không muốn hỏi sao?"
"Không. Nhưng nếu muốn , em có thể lắng nghe."
"Không có gì để cả…"
"Vậy thôi."
Mạnh Hòa Dụ không ngủ , tôi bầu với ấy, cùng đọc sách.
Dù sao tôi cũng thường xuyên mất ngủ.
Thỉnh thoảng chúng tôi cùng xem phim trên máy tính bảng.
Cho đến ba ngày sau, Mạnh Hòa Dụ trở lại bình thường, kéo tôi ra khỏi tầng hầm.
Các nữ giúp việc và quản gia trong trang viên cư xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng giữa tôi và Mạnh Hòa Dụ, hình như có một thứ cảm vi diệu mới nảy nở.
09
"Tiểu Nhiên, em có thể giúp một việc không?"
Tôi vừa hoàn thành tác phẩm cuối kỳ trong phòng vẽ trên tầng ba.
Quay đầu lại đã thấy Mạnh Hòa Dụ ngồi bên cạnh, nở một nụ nhẹ.
"Tất nhiên là ."
Mạnh Hòa Dụ nhướng mày: "Anh còn chưa là nhờ việc gì mà."
"Với tài lực và địa vị của Mạnh, chắc là không cần em giúp gì về vật chất. Em hầu như không có mối quan hệ nào, nên cũng không thể giới thiệu đối tác cho ; nên chắc chỉ có thể là em giúp trong một sự kiện, hoặc đi cùng dự tiệc?"
Tôi nhún vai, nghĩ rằng khả năng cao là muốn tôi đi cùng .
"Thông minh thật, muốn mời em dự tiệc của dì , phu nhân Guardi."
"Dì của rất thích giới thiệu các tiểu thư quý tộc mà bà quen biết cho , lần nào cũng khó thoát khỏi bà."
"Trước đây không có ai thân thiết ở đây, giờ thì có em rồi."
Tôi đồng ý ngay không chút do dự.
Dù từ nhỏ không ai dạy dỗ tôi, về vật chất thì không thiếu thốn.
Vì những thứ cần học, tôi đều tự tìm người dạy.
---
Sáng hôm đó, Mạnh Hòa Dụ đích thân đưa bộ lễ phục vào phòng tôi.
Đó là một chiếc váy cao cấp của Marchesa.
Váy màu hồng phấn, thân váy thiết kế phức tạp với nhiều lớp voan chồng lên nhau tạo thành chân váy phồng, phần trên điểm xuyết hoa văn, toàn bộ trông vừa thanh lịch lại rất đáng .
Sau khi thay xong, stylist trang điểm cho tôi theo phong cách phù hợp với chiếc váy.
Tôi nâng váy bước xuống từ tầng hai.
Nghe thấy tiếng , Mạnh Hòa Dụ ngẩng đầu lên từ ghế sofa.
Khi thấy tôi, đôi mắt xanh thẳm của mở to, không hề che giấu sự ngạc nhiên.
Anh bước nhanh lên cầu thang.
Dừng lại ở bậc thang thấp hơn tôi một bậc.
Anh cúi chào như một quý ông, rồi đưa tay ra:
"Công chúa xinh đẹp, em có sẵn lòng cùng tham dự buổi dạ tiệc không?"
Tôi không nhịn mà bật .
Thật là… trẻ con quá đi.
Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay .
Vừa định bước xuống cầu thang, tôi nhận thấy không hề di chuyển.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi.
"Tiểu Nhiên, đây là lần đầu tiên thấy em từ khi em đến đây."
"Em biết tại sao chọn chiếc váy này cho em không?"
Tôi lắc đầu.
"Đừng để bản thân héo tàn chỉ vì ánh mắt của những kẻ không biết trân trọng."
"Em vốn đã đủ xinh đẹp rồi, cả vẻ ngoài lẫn tâm hồn."
Bạn thấy sao?