Tưởng Tự lướt trên màn hình điện thoại.
Sau một lúc do dự, kéo liên lạc tên “Em ” ra khỏi danh sách chặn.
Sau đó gọi nội bộ gọi thư ký Lâm vào.
“Giám đốc Tưởng, ngài tìm tôi.”
“Tiểu Nhiên tự mình qua Ý rồi.”
Thư ký Lâm khẽ mỉm , nhanh chóng che đi nét hài lòng trên gương mặt.
“Xem ra cách giáo dục áp đặt của tôi đã có hiệu quả.”
“Từ nhỏ Tô không ai dạy dỗ, sai cũng không ai sửa. Đến giờ học năm ba rồi mà ngày nào cũng chỉ biết chạy quanh ngài, sau này gì ra hồn?”
“Những không có bản lĩnh thế này, nếu ngài không lời nặng, thì mãi mãi cũng chẳng tự lập .”
Thư ký Lâm mỉm giải thích.
“Hơn nữa, việc Tô ra nước ngoài chưa chắc đã là tiến bộ. Có khi lại là học tiết trong tiểu thuyết ngôn , chơi chiêu ‘muốn bắt phải thả’ thôi.”
“Tôi cũng là phụ nữ, mấy chiêu trò này chẳng lẽ tôi không hiểu?”
“Để sửa tính nết của ấy, ngài nhất định phải giữ khoảng cách.”
Tưởng Tự có chút suy tư: “Nhưng ấy chưa từng đi xa…”
“Cô ấy đã năm ba đại học rồi, còn có gì là không đâu. Tôi lúc tốt nghiệp cấp ba còn nhỏ hơn ấy mà đã có thể một mình lên thành phố lạ học đại học, có gì mà khó khăn chứ. Con không cần phải nuông chiều đến .”
Tưởng Tự nghĩ ngợi một chút, thấy lời thư ký Lâm cũng không sai.
Có lẽ do Tiểu Nhiên ít tiếp với nam giới nên mới nhầm lẫn cảm gia đình với .
Cũng nên để tự lập ngoài kia một chút.
Sau đó, bảo thư ký Lâm hủy vé máy bay vừa đặt đi Ý, rồi quay về xử lý công việc của công ty.
05
“Pằng, pằng, pằng.”
“Perfetto!”
Tôi gật đầu ra hiệu với huấn luyện viên rồi đặt khẩu M1 xuống, xoa xoa cổ tay.
Thành tích b.ắ.n s.ú.n.g lần này khá hơn trước nhiều.
Tôi thu dọn đồ đạc, để đầu óc thảnh thơi.
Chiều còn có buổi học võ, tối cần về sớm một chút.
Nếu không lại gặp cái gã hàng xóm phiền toái kia.
Vừa đến cửa thì một người đàn ông gốc Á cao lớn bước tới.
Tôi lặng lẽ cúi đầu tránh.
Nhưng người đó tiến thẳng đến trước mặt tôi và dừng lại.
“Xin hỏi, có phải là Tô Hiện Nhiên không?”
Là tiếng Quan Thoại trôi chảy.
“Vâng, còn là…?”
Tôi tò mò ngước lên.
Người đàn ông trước mặt mặc bộ âu phục may đo, ước chừng cao gần một mét chín, toát lên áp lực của người ở vị trí cao.
Nhưng ngay khi tôi chạm mắt với ta, cảm giác áp bức đó biến mất.
Đôi mắt ấy có màu xanh đậm.
“Tôi tên là Mạnh Hòa Dụ, của Tưởng Tự.”
“À… chào .”
“Tưởng Tự sang đây du học một mình, ấy không yên tâm, nên nhờ tôi chăm sóc .”
“Nơi đang ở không an toàn lắm. Tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho , có muốn chuyển qua không?”
“Cô có thể gọi cho Tưởng Tự để xác nhận.”
Mạnh Hòa Dụ tác mời, chúng tôi bước vào quán cà phê bên cạnh ngồi xuống.
Anh lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi chuyện xã giao, lịch sự đưa điện thoại cho tôi.
“Tiểu Nhiên.”
“Vâng.”
“Mạnh Hòa Dụ là người của nhà họ Mạnh, có một số giao dịch ăn với gia đình chúng ta, chỗ ở cậu ấy sẽ sắp xếp cho em, mọi việc sinh hoạt em cũng có thể hỏi cậu ấy.”
Tôi trấn tĩnh, nghe thấy giọng quen thuộc ấy.
Giống như trở lại những ngày Tưởng Tự chưa từng tránh mặt tôi.
Có thể là do thời gian, cũng có thể là khoảng cách quá xa, hoặc là nhờ một năm cai nghiện mà không còn cảm giác tổn thương như trước.
“Được rồi, em biết rồi, cảm ơn .”
Đầu bên kia im lặng một lát rồi mới tiếp tục .
“Nhưng đừng như một kẻ yếu đuối bám víu vào người khác, học cách tự lập, khiến mình tiến bộ lên, hiểu không?”
“Em biết rồi.”
Tôi cúp máy và cung kính đưa điện thoại lại cho Mạnh Hòa Dụ.
Ngoan ngoãn theo lên xe.
Vì là đối tác ăn, chắc Tưởng Tự đã hứa hẹn gì đó với Mạnh Hòa Dụ rồi.
Ở nước ngoài, vì an toàn của bản thân, tôi sẽ không cứng đầu không nghe theo sắp xếp.
06
Trên xe, Mạnh Hòa Dụ gọi điện bảo người ta đóng gói hành lý cho tôi.
Sau đó đưa tôi đi ăn đồ Hoa.
Một giờ sau, xe tiến vào một trang viên rộng lớn.
"Mời Tô vào."
"Cảm ơn Mạnh."
Vừa xuống xe, tôi thấy quản gia và vài nữ giúp việc đã đứng chờ sẵn.
Mạnh Hòa Dụ ra hiệu cho tôi đi theo vào trong.
"Em không cần gọi tôi là ' Mạnh'. Trước khi tôi ra nước ngoài, mới bảy tuổi, chúng ta đã gặp nhau vài lần ở nhà họ Tưởng."
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu .
"Hồi đó em và Tưởng Tự chơi trốn tìm, em đ.â.m sầm vào chân tôi rồi ngồi bệt xuống đất khóc."
Mạnh Hòa Dụ hồi tưởng lại, ký ức về Tô Hiện Nhiên khi đó thật sự rất sâu sắc.
Bạn thấy sao?