Vì Tình Mà Trưởng [...] – Chương 10

Tôi vừa định nghiêng đầu xem nấu món gì, thì chuông cửa vang lên.

 

Tôi chạy ra cửa, mở ra, thì người đứng đó lại là Tưởng Tự.

 

Tôi khẽ khép cửa, xoay người đối mặt với .

 

"Chuyện hôm qua… xin lỗi."

 

Giọng Tưởng Tự khàn khàn, kỹ thì thấy trong mắt còn có chút thâm quầng.

 

"Ồ."

 

Tôi đâu có ý định rằng "không sao".

 

Câu nổi tiếng thế này: Nếu xin lỗi là đủ thì còn cần đến cảnh sát gì?

 

"Còn chuyện gì nữa không?" Tôi chỉ muốn quay lại ăn bữa sáng trưa của mình.

 

"Hôm qua em và Mạnh Hòa Dụ… chỉ là để chọc tức sao?"

 

"Mâu thuẫn của chúng ta tốt nhất đừng kéo người ngoài vào, với lại Mạnh ca rất bận, đừng phiền ấy quá..."

 

"Không phải để chọc tức ."

 

"Mạnh Hòa Dụ là trai em, không phải người ngoài, mà là người quan trọng."

 

Tôi thẳng vào mắt , nghiêm túc giải thích.

 

Tưởng Tự sững người, rồi mở to mắt tôi, không thể tin nổi.

 

Anh lớn tiếng:

 

"Em và Mạnh Hòa Dụ sao?"

 

"Em có biết mình đang gì không!"

 

"Anh ta lớn hơn ba tuổi đấy!"

 

Tôi nhún vai: "Đúng rồi, lớn hơn em sáu tuổi mà."

 

"Đâu phải lớn hơn mười hay hai mươi tuổi, khoảng cách này cũng bình thường thôi chứ?"

 

"Với lại, ấy không xem em là trẻ con."

 

Tưởng Tự vẫn giữ vẻ mặt không thể chấp nhận, rồi cau mày nắm lấy cánh tay tôi:

 

"Không !"

 

Tôi cố giằng ra không .

 

"Tại sao?"

 

"Em có biết…"

 

"Đừng hòng chia rẽ, bỏ tay ra!"

 

"Em có biết gia đình ta đều không bình thường không!"

 

Tôi ngừng giãy giụa, sững người: "Anh gì?"

 

"Em có biết mẹ của Mạnh Hòa Dụ đã bị cha ta ép c.h.ế.t không!"

 

"Bố ta là kẻ mắc chứng cưỡng chế, giam giữ mẹ ta suốt mười năm trong nhà."

 

"Cuối cùng, mẹ ta trầm cảm nặng, vừa chào hỏi ta dưới nhà thì ngay giây tiếp theo đã nhảy từ trên lầu xuống c.h.ế.t ngay trước mặt ta."

 

"Mạnh Hòa Dụ tận mắt thấy mẹ mình ngã xuống chết!"

 

"Bố ta là kẻ thích kiểm soát, ta cũng !"

 

"Em có biết ta thủ đoạn tàn nhẫn thế nào không? Ở Ý, những kẻ phản bội ta có kết cục khủng khiếp thế nào!"

 

"Sao em có thể…"

 

Mắt Tưởng Tự đỏ lên, hai tay nắm lấy vai tôi, lay mạnh.

 

"Em biết."

 

Tôi cúi đầu, mỉm .

 

"Em biết mà, à."

 

"Ngay từ lần đầu gặp ấy, em đã cảm nhận ."

 

19

 

"Cái… gì cơ?"

 

Tưởng Tự như thể không hiểu tôi đang gì.

 

"Ban đầu, ấy sẽ thay em quyết định mọi thứ, ăn ba bữa ra sao, ra ngoài mặc gì, thời gian sắp xếp việc học và sở thích như thế nào… mọi thứ đều sắp đặt hoàn hảo."

 

"Sau đó, mỗi khi em gặp ai, mấy giờ về nhà, đều phải báo cáo chi tiết."

 

"Nhưng mà… đây không phải là điều em mong muốn sao?"

 

"Kẻ thích kiểm soát và người có xu hướng phụ thuộc, nồi nào úp vung nấy."

 

"Anh ấy không chê em bám ấy quá nhiều, cũng không thấy phiền khi em sống khép kín và không có bè, khi em thiếu quyết đoán ấy có thể giúp em quyết định…"

 

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Tưởng Tự ra khỏi vai mình.

 

"Anh à, Mạnh Hòa Dụ giống như một nửa hoàn hảo của em ."

 

"Trước đây, em từng mơ về việc có một người coi em là trung tâm của ấy, quan tâm, thương, và cho em cảm giác an toàn tuyệt đối."

 

"Cuộc đời chỉ có mấy chục năm, nếu đã gặp người phù hợp, tại sao phải đau khổ thay đổi gì chứ?"

 

Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận , cả hai chúng tôi đang cùng tốt hơn lên.

 

Anh ấy sẽ đổi "Bắt Tô Hiện Nhiên dậy lúc 7 giờ" thành "Để Tô Hiện Nhiên ngủ đủ giấc rồi mới dậy."

 

Anh ấy sẽ khuyến khích tôi mọi điều tôi muốn .

 

Ngay cả khi tôi sắp ngã, ấy sẽ lập tức kéo tôi dậy.

 

Còn sự phụ thuộc của tôi vào ấy lại đem đến cho ấy cảm giác thuộc về thế giới này.

 

Anh ấy không còn là một doanh nhân lạnh lùng chỉ biết đến lợi ích.

 

Cũng không còn là một kẻ điên tự hủy hoại bản thân, nhốt mình dưới tầng hầm mỗi khi có chuyện không vừa ý.

 

Chúng tôi là "gia đình" của nhau.

 

Nghĩ đến điều này, bây giờ tôi thực sự rất muốn về phòng và ôm chặt Mạnh Hòa Dụ một cái.

 

"Anh à, trước đây em đã quấy rầy nhiều quá, đã khiến gặp không ít phiền phức."

 

"Khi hiểu lầm em, em cũng đã rất giận và buồn."

 

"Nhưng em vẫn biết ơn vì đã chăm sóc em từ nhỏ."

 

...

 

Nhìn bóng lưng Tưởng Tự rời đi, tôi liền lập tức mở cửa.

 

Mạnh Hòa Dụ đang đứng cách cửa chưa đầy mười bước chân, cúi đầu điện thoại.

 

Nghe tiếng tôi mở cửa, lập tức nở nụ và dang tay ra.

 

"Mạnh Hòa Dụ!"

 

Tôi vui vẻ lao vào vòng tay .

 

"Anh nấu gì mà thơm thế!"

 

"Thịt xào ớt chuông."

 

Anh nhân tiện bế tôi vào phòng ăn.

 

"Lần trước kiểm tra sức khỏe phát hiện em thiếu máu, nên Tiểu Nhiên nhà chúng ta cần bổ sung sắt."

 

"À... em không thích ăn ớt chuông..."

 

"Không , ít nhất phải ăn một miếng! Anh đã thái ớt thật nhỏ và xào thật mềm, em trộn với cơm sẽ không cảm thấy mùi đâu."

 

"Vậy em sẽ ăn một chút."

 

"Em ngoan lắm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...