Vì Tình Mà Trưởng [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Từ khi còn mẫu giáo, tôi và Tưởng Tự chưa bao giờ xa nhau quá ba ngày.

 

Nhưng từ khi hai gia đình bàn bạc chuyện đính hôn cho chúng tôi, ấy đã tránh mặt tôi suốt một năm trời.

 

Anh chặn mọi cách liên lạc của tôi; bảo vệ công ty rằng người không phận sự và Tô Hiện Nhiên không vào; chỉ cần tôi xuất hiện trong tầm mắt của , lập tức quay người rời đi...

 

Cuối cùng bè của cũng không đành lòng, dẫn tôi đi tìm ấy.

 

Khi tôi đến nơi, giọng lạnh lùng của Tưởng Tự vang ra từ khe cửa phòng bao:

 

"Chỉ cần vẫy tay là có một món đồ nhỏ chạy tới."

 

"Vừa không có năng lực, cũng chẳng có cá tính. Đính hôn với ấy tôi còn thấy mất giá."

 

01

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, không tiếp tục đẩy vào.

 

Triệu Hiến đứng sau tôi nhanh chóng đưa tay bịt tai tôi lại.

 

“Em đừng nghe Tưởng ca linh tinh, ấy chỉ đang say, lời không qua đầu óc!”

 

“Để vào quát cho một trận!”

 

Nói xong định đẩy cửa vào.

 

Tôi kéo tay áo Triệu Hiến, lắc đầu.

 

Từ trước tới nay, tôi chỉ muốn hỏi tại sao Tưởng Tự lại phản đối chuyện đính hôn đến , đến mức cả giới thượng lưu ai cũng biết.

 

Tôi gọi ấy là “” suốt mười bảy năm.

 

Nhưng ấy đâu phải ruột tôi.

 

Nếu phải kết hôn, tại sao không thể là tôi?

 

Và giờ thì tôi đã biết câu trả lời.

 

Không phải vì tôi không đủ xuất sắc, cũng không phải vì tôi không đủ xinh đẹp.

 

Mà là vì trong mắt , tôi chỉ là một “thú cưng” nuôi nấng từ nhỏ.

 

Là món đồ để giải trí? Để g.i.ế.c thời gian?

 

Hoặc chỉ là thứ trang trí cho đẹp mắt bên cạnh .

 

Triệu Hiến vừa dùng khăn lau nước mắt cho tôi, vừa thì thầm tức tối: “Tên Trần Nguyên Lượng với mấy người kia lắm mồm, chẳng có ai đáng tin…”

 

“Không sao đâu, Triệu ca.”

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

“Anh có thể đưa em về không? Em không muốn gặp ấy nữa.”

 

“Được, ừm…”

 

Chúng tôi vừa định quay người đi thì cánh cửa phòng bao bỗng mở ra.

 

Chúng tôi sững người, mắt đối mắt với Trần Nguyên Lượng ở cửa.

 

Trần Nguyên Lượng còn chưa hiểu hình, kéo tay tôi vào phòng.

 

Buổi tụ tập này vốn là dịp để mọi người khuyên Tưởng Tự hòa với tôi.

 

Trần Nguyên Lượng kéo tôi ngồi đối diện với Tưởng Tự.

 

“Tưởng ca, dù cậu có muốn chống đối gia đình, cũng đừng đối xử với Tiểu Nhiên như thế.”

 

“Tiểu Nhiên là em chúng ta đã lớn lên từ bé, cậu cứ chuyện tử tế, đừng để lỡ lời mà hiểu lầm.”

 

Từ lúc tôi bước vào phòng, Tưởng Tự vẫn không ngẩng lên.

 

Nhưng bàn tay cầm ly của đã nổi đầy gân xanh.

 

Triệu Hiến theo vào, ra hiệu cho Trần Nguyên Lượng bằng ánh mắt, lắc đầu.

 

Chưa kịp để Triệu Hiến kéo tôi đứng dậy, Tưởng Tự cuối cùng cũng lên tiếng: “Tô Hiện Nhiên, sao em không nghe lời ?”

 

“Anh đã rồi, trước khi ông và bố mẹ thay đổi quyết định, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

 

“Sao em lại bướng bỉnh thế?”

 

Tôi cúi đầu, không biết gì.

 

Bầu không khí trong phòng bao trở nên nặng nề.

 

Lần cuối cùng Tưởng Tự nổi giận đến là khi có một đàn thân thiết với tỏ với tôi.

 

Triệu Hiến thở dài, bước lại xoa đầu tôi.

 

Sau đó ấy ra hiệu cho mấy người trong phòng bao ra ngoài, để tôi và Tưởng Tự có không gian riêng.

 

02

 

Tưởng Tự bực bội uống một ngụm rượu:

 

“Em , em có thể giữ chút tự trọng không?”

 

“Anh đã rồi, không có hứng thú với em, chưa bao giờ coi em là phụ nữ.”

 

“Thời gian em đeo bám , có thể dùng để phát triển bản thân chứ?”

 

“Cả ngày chỉ biết quanh quẩn bên đàn ông…”

 

“Em không thấy nhục à?”

 

“Khi hoàn toàn tiếp quản công ty, thường xuyên đi công tác, họp hành, chẳng lẽ cũng phải dẫn em theo?”

 

Tôi cảm thấy như toàn thân bị ném xuống biển lạnh lẽo, cơ thể lạnh buốt, không còn chút sức để gì nữa.

 

Hóa ra nhiều năm qua, ấy đã luôn nghĩ về tôi như .

 

“Vậy nên ngoan ngoãn tránh xa ra, có lẽ ông cũng sắp từ bỏ ý định để chúng ta đính hôn rồi.”

 

“Em hiểu rồi.”

 

“Sau này không nhờ Triệu Hiến và mọi người đi tìm nữa chứ?”

 

“Không nhờ nữa.”

 

Những hình ảnh từ thuở nhỏ đến giờ lần lượt hiện lên trong đầu.

 

Trước đây tôi luôn coi những ký ức đó là bảo vật quý giá nhất của mình.

 

Giờ đây, thật buồn biết bao.

 

Tôi đã bỏ qua từ hồi cấp ba, thái độ ngày càng mất kiên nhẫn của Tưởng Tự đối với tôi.

 

Tôi đã bỏ qua sự chán ghét không che giấu của dành cho phong cách ăn mặc của tôi.

 

Tôi cũng bỏ qua cả lời vô thức thốt ra khi biết một đàn tỏ với tôi: "Cũng có người thích ấy à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...