6.
Hôm sau, MV debut chờ đợi bấy lâu của “ nàng tài nguyên khủng” Kiều An An phát hành đúng giờ.
Chỉ sau nửa tiếng, MV đã leo thẳng lên vị trí top 1 hot search.
“Trời ơi Lục tổng! Tôi quá trời luôn!!”
Kiều An An tươi rói, vội nhào vào lòng Lục Văn Trạch đầy nũng nịu,
bất ngờ là — ta lại đẩy ta ra.
Anh cau mày, chỉnh lại cổ áo, giọng lạnh nhạt:
“Tôi là người có gia đình, ý giữ khoảng cách ở nơi công cộng.”
Kiều An An khựng lại, vẻ mặt thoáng khó chịu,
chưa kịp phản ứng gì thì đã bị những lời tung hô xung quanh cho lâng lâng:
“Chị An An đúng là có thực lực! Showbiz này ai vừa debut đã lên hot search đâu!”
“Chị là tài năng toàn diện, vừa hát vừa nhảy đều đỉnh. Là vàng thì sớm muộn cũng toả sáng thôi!”
“Tối nay party mừng thành công, toàn bộ chi phí tôi bao!”
“Đỉnh quá Lục tổng! Tối nay ai cũng phải có mặt đấy nhé! Căng sức cả tháng rồi, giờ phải bung xoã thôi!”
Khung cảnh toàn hội trường chìm trong hân hoan và tiếng rôm rả.
Nhưng lúc đó — có người đang lướt điện thoại thì khựng lại.
“Khoan… Cái tin này là sao ? Tôi đọc không hiểu lắm…”
“Nữ nghệ sĩ họ Kiều lái xe tông người giữa đêm rồi bỏ trốn? Phía sau còn có đại gia họ Lục chống lưng?”
“Rúng : Lục Văn Trạch ngoại nhiều năm, nhân lại là hung thủ đâm chết chính mẹ ruột!”
Từng dòng tin tức lũ lượt chui lên hot search, lấn át hoàn toàn MV mới ra của Kiều An An.
Đoạn clip vụ tai nạn chỉ có một góc quay mờ mịt, phần tin nhắn trò chuyện thì lại rõ ràng — chính Kiều An An thú nhận đã cố lao xe vào người.
Cư dân mạng thấy đủ loại bằng chứng: video, ảnh chụp, hội thoại, tất cả đều đầy đủ rành mạch, lập tức bùng nổ:
“Drama đỉnh thật sự!!!”
“Đây là debut hay là debut xuống địa ngục trời?”
“Ủa chứ mẹ chồng rồi còn đòi debut? Cạn lời.”
“Tôi đã ngứa mắt với con nhỏ này từ lâu rồi, còn dám tai nạn rồi bỏ trốn. Lục Văn Trạch có quan hệ lớn cỡ nào mà cũng che chuyện này ?”
“Còn tin hot hơn này — nghe người bị đâm chính là mẹ ruột của Lục Văn Trạch. Cái loại rùa rút đầu còn không thảm bằng ta đâu. Cặp đôi tra nam tiện nữ này đúng là trời sinh một đôi.”
“Năm xưa công ty của Lục tổng gặp khủng hoảng, chẳng phải là vợ ta đã bỏ tất cả để cứu sao? Đúng là không biết trân trọng.”
“Cái bài hát mới dở chết đi , mấy bình luận khen bên dưới toàn là seeding, tôi còn không dám comment thật lòng. Giờ thì dám rồi đấy.”
Bữa tiệc ăn mừng ra mắt lẽ ra phải rộn ràng phấn khởi, mà giờ đây, mọi người đều im lặng chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ai nấy sắc mặt tái mét, càng đọc càng cứng đờ.
Một trợ lý thực tập, run run ngẩng đầu hỏi nhỏ:
“Chị An An, mấy cái này… là thật sao?”
“Cút! Tất cả cút hết cho tôi!” – Kiều An An thét lên điên loạn, giơ tay tát thẳng mặt trợ lý.
“Còn đứng đó gì?! Không mau liên hệ gỡ hot search đi! Đám vô dụng các người chỉ biết xem kịch thôi à?!”
Khuôn mặt méo mó vì tức giận của ta khiến tất cả giật nảy người, lập tức túa ra khỏi phòng như ong vỡ tổ.
Chỉ còn Lục Văn Trạch đứng yên bất giữa phòng tiệc.
Từ khoảnh khắc thấy tiêu đề bài báo, ta như bị đóng băng.
Toàn thân run rẩy, hai tay co giật không ngừng.
Mẹ tôi… bà ấy… đã mất rồi sao?
Tại sao tôi không hề hay biết?
Tại sao Tư Diêu không với tôi?
…Không đúng. Hình như ấy đã rồi.
Tôi đáp lại thế nào ấy nhỉ?
Tôi bảo ấy đang tìm cách sự, còn ấy đang rủa mẹ tôi chết…
Nhưng nếu tôi biết mẹ thật sự đã mất, tôi sao có thể… ra những lời cầm thú như ?!
Không thể nào! Mẹ tôi sao có thể chết theo cách đó ?!
Không — tôi phải tìm Tư Diêu… hỏi cho ra lẽ!
Lục Văn Trạch vội vàng móc điện thoại ra, gọi đi hàng chục cuộc — tất cả đều báo máy bận.
Anh ta chuyển sang nhắn WeChat, kết quả là… đã bị chặn từ lúc nào chẳng hay.
Trái tim ta như chìm dần xuống đáy vực.
Anh gọi đến bệnh viện, giọng run run:
“Alo, là bệnh viện đúng không? Tôi muốn hỏi… mẹ tôi… bà ấy—”
Đầu dây bên kia là giọng của y tá trực ban:
“Anh Lục? Mẹ sao? Xin chia buồn cùng , vợ đã đến nhận thi thể và đưa đi hỏa táng từ hai hôm trước rồi.”
“Vợ không muốn phải lo lắng nên nhờ chúng tôi đừng chủ báo tin cho . Cô ấy rất kiên cường, một mình lo liệu tất cả… cũng không dễ dàng gì…”
“À, còn nữa — tôi có thấy trong hồ sơ, vợ vừa phẫu thuật thai cách đây mấy ngày. Anh nhớ nhắc ấy tái khám đúng hẹn nhé.”
Lục Văn Trạch cầm điện thoại, môi run lên bần bật, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Phá… thai?” – lặp lại, như không dám tin.
7.
“Đúng , chỉ mới cách đây một tuần thôi mà? Cô ấy không với sao?”
Giọng y tá bên đầu dây chợt khựng lại, như vừa nhận ra điều gì đó bất thường, không dám hỏi thêm nữa.
Lục Văn Trạch cúp máy, hai tay ôm lấy đầu, ngồi sụp xuống đầy đau đớn.
Kiều An An cảm nhận không khí thay đổi, lập tức tiến đến dịu giọng:
“Lục tổng… em cũng vừa mới biết thôi, em thề em—”
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, từng tia máu chằng chịt như muốn nổ tung ra ngoài.
“Tôi phải về tìm Tư Diêu. Nếu mấy tin tức kia là thật—
—… chờ đó cho tôi.”
Dứt lời, lạnh lùng bỏ mặc Kiều An An đang khóc lóc tại chỗ, lao lên xe, chạy thẳng về nhà.
Căn biệt thự lạnh lẽo và trống rỗng, chỉ còn tiếng ta vang vọng giữa bốn bức tường:
“Tư Diêu? Em đâu rồi?”
“Đừng hù nữa… Anh biết mình sai rồi, là không quan tâm em… xin lỗi…”
“Mẹ đâu rồi? Em đừng nữa, chuyện này không buồn chút nào…”
Nhưng… vẫn không có ai đáp lại.
Ánh mắt ta vô quét qua bàn trà trong phòng khách, nơi có mấy tờ giấy A4 đặt ngay ngắn.
Tưởng là thư tay em để lại, ta lao tới cầm lên đọc.
“Đơn ly hôn…”
“Tư Diêu… nghiêm túc muốn ly hôn?”
Tay run lên.
Trang tiếp theo — là giấy chứng nhận thai.
Cả người Lục Văn Trạch đổ sụp xuống, đầu gối chạm đất, hoàn toàn mất sức.
Anh biết rõ đứa con này có bao nhiêu khó khăn mới có .
Vậy mà em lại từ bỏ đứa con ấy, một cách dứt khoát như thế.
Em hẳn là đã tuyệt vọng đến mức nào… mới chọn cách từ bỏ tất cả?
Chỉ nghĩ đến đó, Lục Văn Trạch đã thấy tim mình nghẹn lại, không thở nổi.
Hoảng loạn dâng lên trong lồng ngực, vội vàng gọi cho trợ lý:
“Lập tức tìm Tống Tư Diêu cho tôi! Ngay bây giờ!”
Đầu dây bên kia, trợ lý ngập ngừng:
“Lục tổng… công ty đang rối loạn rồi. Báo chí bao vây trước cổng, tìm cả buổi sáng không thấy.
Hay là… xem xét ra mặt rõ scandal trước đã?”
“Chuyện này tôi sẽ xử lý.
Cậu lập tức đi tìm Tống Tư Diêu cho tôi!”
Lời vừa dứt, Lục Văn Trạch cúp máy ngay lập tức.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ, cùng vô số tin nhắn WeChat chưa đọc — thông báo vang lên dồn dập đến choáng váng.
Anh đưa tay day mạnh thái dương đang giật liên hồi, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Đúng lúc này, Kiều An An đẩy cửa lao vào, khóc đến nỗi mắt mũi sưng đỏ:
“Lục tổng, sao bây giờ! Mấy bài trên hot search không rút xuống !”
“Cứ thế này thì cả đời em coi như xong rồi! Anh phải nghĩ cách giúp em chứ!”
Lục Văn Trạch ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt giờ đây không còn lấy một tia dịu dàng.
“Là đâm chết mẹ tôi đúng không? Cô biết rõ, mà vẫn giả vờ vô tội khóc lóc trước mặt tôi?!”
“Tôi đã tin … tin lời là tai nạn ngoài ý muốn!”
Anh giận đến mức hai tay bóp chặt lấy vai Kiều An An, lực mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát xương ta.
Kiều An An vốn nuông chiều từ bé, sao chịu nổi lực như , lập tức hét lên đau đớn:
“Em… em không biết đó là bác mà! Em tưởng… tưởng đó là mẹ của Tư Diêu! Là ta lừa tụi mình mà! Cô ta gài bẫy! Cả hai ta đều bị ta chơi một vố!”
“Anh Văn Trạch … không tin em sao?”
Tiếng gọi thân mật ấy khiến Lục Văn Trạch khựng lại.
Tay buông lỏng dần, ánh mắt hiện lên sự mâu thuẫn.
Kiều An An là thanh mai trúc mã của .
Thuở nhỏ luôn ngoan ngoãn đi theo sau , gia đình xảy ra biến cố, bị buộc phải xuất ngoại.
Chính — người không nỡ để đơn độc nơi đất khách — luôn âm thầm quan tâm, bảo vệ nhiều hơn.
Thế đến bây giờ, mới nhận ra — ta đã không còn là bé dịu dàng, đơn thuần năm nào nữa.
Cô ta từng lén đăng những dòng trạng thái ám muội trên Weibo, ta nhịn.
Cô ta bám riết muốn ca sĩ, ta cũng chiều.
Nhưng Kiều An An dám cả gan tông chết mẹ ruột của ,
còn khiến Tư Diêu tổn thương đến mức thai và nộp đơn ly hôn.
Chỉ cần nghĩ đến đó, ánh mắt Lục Văn Trạch lại tối sầm, sát khí tràn ngập. Anh vừa định mở miệng thì—
Kiều An An liếc thấy tờ đơn ly hôn đặt trên bàn, ánh mắt lập tức sáng rỡ.
“Anh ơi? Chị Tư Diêu muốn ly hôn với à?” – ta ra vẻ bất mãn.
“Chị ấy đúng là trẻ con quá mức, công ty rối loạn hết cả lên rồi lại trốn biệt tăm không thấy đâu. Tính chị ấy thật sự quá kém rồi đó.”
Nói rồi, ta hồn nhiên, giọng dịu lại như rót mật:
“Anh à, lẽ ra nên sớm ly hôn với người phụ nữ già cỗi ấy rồi. Chị ấy chẳng xứng với đâu.”
“Kết hôn bao nhiêu năm mà đến một đứa con cũng không sinh ra , giờ lại chẳng thể giúp gì cho sự nghiệp của nữa.”
“Còn em thì khác mà~ Em trẻ trung, xinh đẹp, chỉ cần vượt qua vụ này là có thể tái xuất mạnh mẽ… em và mới là trời sinh một đôi!”
“Đủ rồi! Cô câm miệng cho tôi!”
Bốp!
Lục Văn Trạch tát thẳng vào mặt Kiều An An, ánh mắt đầy giận dữ:
“Tôi sẽ không ly hôn với Tư Diêu! Cô mẹ tôi, còn muốn gả cho tôi? Nằm mơ đi!”
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
“Alo? Tìm thấy rồi à? Ở đâu? Được, tôi tới ngay.”
Anh Kiều An An đang ngồi sụp dưới đất, mặt mũi tái mét, lạnh giọng:
“Không có sự cho phép của tôi, không bước ra khỏi căn nhà này nửa bước. Ở lại mà tự kiểm điểm đi.”
Dứt lời, sải bước ra khỏi cửa.
Không buồn liếc lại một lần.
Bạn thấy sao?