Vì Tin Tiểu Tam, [...] – Chương 2

Chương 2

3.

Ba ngày tôi nằm viện, Lục Văn Trạch không nhắn lấy một tin.

Chỉ có Kiều An An đều đặn mỗi ngày gửi đến những “bản báo cáo cảm” chi tiết về chuyện ta và Lục Văn Trạch đã gì.

“Chồng tốt của chị thật đấy, còn đích thân rửa chân cho tôi nữa nha~”

“Chắc chị chưa từng đến công ty mới đâu nhỉ? Anh ấy tốn bao nhiêu tiền để mời hẳn một quản lý nổi tiếng trong giới đấy. Thật ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú ca sĩ đâu, chỉ buột miệng bâng quơ thôi, ai ngờ Lục tổng lại coi là thật.”

“Hôm nay tôi mua mấy bộ nội y ren mới toanh, chị nghĩ ấy sẽ thích kiểu này chứ? À mà, hỏi chị cũng vô ích — ấy từng bảo chị là người nhàm chán nhất trên giường còn gì, hí hí.”

Tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời, không thể chịu nổi nữa.

Tôi gọi cho Lục Văn Trạch — cuộc gọi cuối cùng.

“Lục Văn Trạch, chúng ta ly hôn đi.”

Giọng ta trong điện thoại lạnh tanh, thậm chí mang theo vẻ khó chịu:

“Tống Tư Diêu, lại muốn giở trò gì nữa? Mới mấy hôm không ở cạnh thôi mà.”

“Tôi đã là dạo này bận. Cô không hiểu tôi việc vất vả thế nào thì thôi, lại còn đòi ly hôn? Cô đến tuổi mãn kinh rồi à? Sao mà dở hơi thế?”

“Chuyện mẹ tôi, tôi sẽ lo. Cô đừng xen vào nữa.”

Tôi lặng lẽ cúp máy, ánh mắt trống rỗng.

Người đàn ông từng dịu dàng hết mực với tôi, chưa từng nặng lời dù chỉ một câu, nay lại nhẫn tâm buông ra từng lời cay nghiệt.

Tôi vẫn còn nhớ như in — năm ấy, chàng trai 20 tuổi sau khi chơi xong một bản dương cầm, đứng giữa ánh chăm của cả sân trường, dịu dàng tôi :

“Tư Diêu, lần đầu tiên thấy em giữa đám đông, đã biết… chỉ cần một ánh , là trọn đời trọn kiếp.”

Mà giờ đây, trong mắt , tôi chỉ là người vợ tàn phai đang dở hơi vì mãn kinh sớm.

Tôi lấy lại bình tĩnh, thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện trở về nhà.

Vừa ngẩng đầu đã thấy bức ảnh cưới treo ngay giữa phòng khách — gương mặt tươi rạng rỡ năm nào giờ đây lại chói mắt đến đau lòng.

Tôi vừa gỡ nó xuống, thì Lục Văn Trạch bước vào nhà.

Anh ta nhíu mày, đầy bất đắc dĩ:

“Giận rồi à?”

“Được rồi rồi, là lỡ lời nặng một chút. Mấy ngày nay em chăm sóc mẹ cực quá rồi. Xem cái này nè, em có thích không?”

Anh ta mở hộp, lấy ra một đôi hoa tai ngọc trai, định đeo cho tôi.

Tôi nghiêng người né khéo, mỉm nhợt nhạt:

“Hôm nay không trang điểm, đeo vào không hợp. Để lúc khác nhé.”

“Vẫn còn giận sao? Em tin đi, Tư Diêu. Đợi khi mình có con rồi, sẽ để em quay lại công việc. Anh biết em luôn muốn trở lại.”

Lục Văn Trạch nhẹ nhàng cọ cọ má tôi, giọng dịu dàng như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra:

“Sau này để mẹ trông con, còn hai ta cùng nhau dựng tổ ấm này.”

“Tư Diêu, nếu không có em cùng vượt qua giai đoạn khó khăn năm ấy, có lẽ …”

Tôi giơ tay ngắt lời ta, lạnh nhạt:

“Em hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.”

Anh ta khựng lại một giây, rồi đột nhiên siết lấy vai tôi, ánh mắt quét qua gương mặt tôi từ trên xuống dưới, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

“Tư Diêu, em sao ? Mặt mày nhợt nhạt thế kia. Đi, đưa em đến bệnh viện kiểm tra, không yên tâm.”

Tôi vừa định từ chối, thì tiếng hát ngọt ngào của Kiều An An vang lên — là nhạc chuông điện thoại của Lục Văn Trạch.

Gương mặt ta thoáng chút bối rối, vội vàng đi ra ban công nghe máy.

Chỉ một lát sau, khoác vội áo ngoài, gấp gáp chuẩn bị rời đi.

Trước khi bước ra cửa, quay lại :

“Tư Diêu, có chút việc ở công ty. Anh xử lý xong sẽ đưa em đi bệnh viện, chờ nhé.”

4.

Tôi tỉnh giấc thì trời đã tối.

Thế Lục Văn Trạch vẫn không hề gọi một cuộc điện thoại nào.

Tôi bật khẽ — một nụ chua chát, chính mình vẫn còn dại dột ôm hy vọng nơi ta.

Mở WeChat, tôi lướt vào vòng bè của Kiều An An.

“Tới tháng đau bụng quá à~ Mấy người đàn ông bình thường chỉ biết kêu uống nước ấm thôi, còn người đàn ông của mình thì khác nha~”

Kèm theo là một bức ảnh: trong ly thủy tinh đầy ắp những viên trân châu to tròn bóng loáng.

Tôi đưa mắt đôi hoa tai ngọc trai đặt trên bàn, khẽ nhạt.

Tình vốn không tự biến mất, chỉ là khi ta không còn cảm nhận nó nữa… thì có nghĩa là nó đã bị chia bớt cho người khác.

Điện thoại rung lên — tin nhắn từ Kiều An An.

“Chị ơi, mấy ngày nay Lục tổng đều ở bên em đó~ Thật tội nghiệp chị, mẹ cũng mất rồi.”

“À mà, chị biết tài khoản ‘Nhật ký công chúa An An’ trên Weibo chưa? Có bất ngờ dành cho chị đó~”

Tôi vốn định không để tâm, bàn tay như có linh hồn riêng, tự gõ tìm kiếm.

Trong chớp mắt, tôi đọc hết toàn bộ nội dung.

Dạ dày như bị xoắn chặt — tôi cúi gập người, khô khốc nôn khan không ngừng.

Tài khoản phụ của Kiều An An là một blog , chuyên đăng nhật ký ngọt ngào suốt ba năm qua.

Cô ta tích lũy không ít người hâm mộ, mỗi bài viết đều như rắc muối lên tim tôi.

Và nhân vật nam chính trong tất cả những bài đăng ấy… là chồng tôi — Lục Văn Trạch.

Từng bức ảnh đều có một phần bóng lưng của .

Trước khi ta về nước, Lục Văn Trạch tháng nào cũng lấy cớ công tác nước ngoài để sang gặp ta.

Những lần thất hứa đưa tôi đi Paris — hóa ra đều là cùng Kiều An An đặt chân đến đó.

Chiếc túi xách hàng hiệu bản giới hạn mà tặng tôi — thực chất chỉ là món mà An An không ưng ý.

Sau khi công ty vượt qua cơn khủng hoảng lớn, chính Lục Văn Trạch là người đề xuất đưa ta về nước để “phát triển”.

Ở bài đăng mới nhất, phía dưới có một bình luận:

“Bao giờ thì lộ mặt đầy đủ ? Tôi đợi mấy năm rồi đấy.”

Kiều An An trả lời:

“Hí hí, sắp rồi đó~”

Dạ dày tôi cuộn lên, lại khô khốc nôn mửa thật lâu, thứ trào ra… chỉ là những giọt nước mắt rẻ tiền.

Khi công ty lâm vào khủng hoảng, tôi đã chạy vạy khắp nơi tìm quan hệ, vét sạch tất cả tài sản tích góp trong nhiều năm, trân trọng trao vào tay Lục Văn Trạch.

Lúc cầm lấy số tiền ấy, ta khóc như một đứa trẻ, nắm tay tôi thề thốt:

“Anh hứa, cả đời này sẽ không để em phải khổ nữa.”

Nhưng đến khi công ty hồi phục, lại quay người đón ánh trăng trắng mềm trong lòng về nước.

Xem đến đây, tôi hoàn toàn chết tâm với người đàn ông mà tôi đã suốt tám năm.

Ngay sau đó, một tin nhắn mới lại đến:

“À đúng rồi, mai là sinh nhật em đó nha~ Lục tổng bảo sẽ đặt phòng khách sạn sang nhất cho em tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng luôn! Chị tới chứ? Hí hí~”

Cô ta còn tốt bụng gửi kèm cả địa chỉ khách sạn, sợ tôi không đến.

Tôi bật .

Đi chứ — sao lại không?

Tôi nhấc điện thoại, gọi thẳng đến khách sạn:

“Alo, cho hỏi ngày mai bên mình còn nhận đặt tiệc tang không ạ? Tôi muốn tổ chức một tang lễ thật long trọng cho mẹ chồng tôi.”

5.

Hôm sau, tôi mặc áo tang trắng, một mình tiễn mẹ chồng đoạn đường cuối.

Cách đó chỉ một bức tường, Lục Văn Trạch đang tổ chức tiệc mừng ra mắt hoành tráng cho Kiều An An.

Lời điếu văn trầm buồn nơi lễ tang hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng hò hét phấn khích từ bên kia bức vách.

Tôi quỳ suốt một buổi chiều trước linh cữu,

còn họ — ăn mừng cả một buổi chiều.

“Lục tổng! Hôn đi! Hôn đi!”

“Woa! Lục tổng và chị An An đúng là trai tài sắc, trời sinh một cặp!”

Tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy định đi vệ sinh.

Vừa rẽ vào hành lang thì chạm mặt Kiều An An.

Nhìn thấy tôi trong bộ đồ tang trắng, sắc mặt ta lập tức biến dạng:

“Cô đúng là lòng dạ độc ác! Hôm nay là sinh nhật tôi mà mặc đồ tang đến đây? Cô cố ý nguyền tôi chết à?!”

Cô ta giơ tay muốn giật áo tôi, móng tay vừa sắc nhọn cào rách da mặt tôi.

Một cơn đau rát bỏng cháy lập tức lan khắp gò má, tôi phản xạ đẩy ta một cái.

Kiều An An lập tức ngã lăn ra đất, ôm đầu kêu đau thảm thiết:

“Đau quá… Lục tổng, chị Tư Diêu đẩy em!”

Chỉ một giây sau, Lục Văn Trạch xông tới, mặt mày giận dữ.

Chưa để tôi kịp mở miệng, ta đã vung tay tát tôi một cái thật mạnh.

Nửa bên mặt tôi tê rần, sưng vù lên thấy rõ.

Tôi ta ôm chặt lấy Kiều An An — người chẳng hề bị thương — ánh mắt cay xè, tim quặn thắt đến không thở nổi.

“Lục tổng, ta… ta mặc đồ tang nguyền tôi chết đó!” – Kiều An An nghẹn ngào kể lể.

Lục Văn Trạch liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh đến cực điểm:

“Cô điên rồi sao? Tự nhiên mặc đồ tang đến đây? Báo tang mẹ sớm thế gì?”

Tôi khẽ, giọng khàn đặc:

“Không phải… Là mẹ …”

Sắc mặt Lục Văn Trạch càng lúc càng tệ:

“Cô dám lấy chuyện mẹ tôi ra giỡn?! Tống Tư Diêu! Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn đấy! Mẹ tôi đối xử với tốt như , mà lại rủa bà chết?”

Kiều An An cũng lập tức lên tiếng phụ họa, nước mắt lưng tròng:

“Đúng đó chị ơi, chị thật quá đáng. Có phải chị giận Lục tổng không đến thăm mẹ mình, nên mới dựng chuyện mẹ ấy mất đúng không?”

Người xung quanh bắt đầu vây lại, bàn tán xôn xao:

“Mặc đồ tang nguyền rủa mẹ chồng người ta? Trời đất ơi, thời nay đúng là hết nổi.”

“Mồm miệng độc địa thế này, kiểu gì cũng gặp báo ứng thôi.”

Mặt tôi càng lúc càng trắng bệch, cả người run rẩy như sắp ngã quỵ.

Lục Văn Trạch còn định thêm gì đó, Kiều An An đã vòng tay ôm lấy cổ ta, nũng nịu:

“Lục tổng à, đừng để ý đến chị ấy nữa~ Bánh sinh nhật còn chưa cắt mà~”

Anh ta lập tức đổi sắc mặt, ánh mắt dịu dàng như nước:

“Được rồi, mình vào cắt bánh nhé.”

Nói xong liền ôm ta rời đi, không thèm ngoảnh lại.

Tôi đứng đó, cảm giác như từng mạch máu đang rỉ máu — từng tấc tim đang vỡ nát.

Cuối cùng, tôi không nhịn nữa, hét lên:

“Lục Văn Trạch! Nếu chịu đi sang bên kia một cái thôi! Anh sẽ biết tôi không hề dối! Mẹ chờ lâu lắm rồi!”

“Đến một cái cuối cùng, cũng không muốn dành cho bà sao?!”

Nhưng bước chân ta — chưa từng dừng lại.

Tôi hoàn toàn chết tâm.

Sau khi nghi thức kết thúc, tôi gửi toàn bộ video đã chỉnh sửa sẵn đến các tòa soạn lớn và truyền thông.

Cuối cùng, tôi đặt hợp đồng ly hôn cùng giấy chứng nhận bệnh viện ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà.

Làm xong tất cả, tôi quay người lại — mỉm .

Hy vọng bọn họ sẽ thích món quà cuối cùng tôi tặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...