01
“Tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, vẫn cần theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt…”
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa quỵ xuống, y tá bên cạnh phải đỡ lấy tôi.
“Chị ơi, chị đã ba ngày không ngủ rồi, cứ thế này thì chị cũng vào viện mất thôi. Chồng chị đâu? Gọi ấy đến thay ca cho chị đi.”
Tôi nuốt xuống cảm giác nghẹn đắng trong cổ, mở điện thoại gọi cho Lục Văn Trạch lần thứ ba mươi sáu.
Không ngờ lần này điện thoại lại bắt máy, giọng nam khó chịu truyền tới:
“Lại chuyện gì nữa? Đã là mấy ngày nay bận mà, có việc gì không?”
“Mẹ… bên này cần có người chăm sóc, một mình em…”
Anh ta ngắt lời tôi:
“Mẹ em suốt ngày ốm đau nằm viện, ch* sớm còn đỡ khổ. An An sắp ra mắt, sự nghiệp của ấy quan trọng hơn một người sắp ch* nửa sống nửa ch*.”
“Anh Lục, bộ nội y này đẹp không ~“
“Tút… tút…”
Dù điện thoại đã bị Lục Văn Trạch cúp ngang, tôi vẫn nhận ra giọng ngọt ngào đến phát ngấy đó là của Kiều An An.
Y tá nghe thấy cũng nhận ra điều bất thường, ánh mắt tôi đầy thương cảm.
Tôi cầm chặt điện thoại, đứng đờ người, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp tứ chi.
Điều gì có thể quan trọng hơn việc mẹ ta nằm viện?
Chọn nội y cho Kiều An An sao?
Tôi qua khe kính phòng bệnh, thấy mẹ chồng nằm trên giường, đưa tay xoa nhẹ bụng mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Mẹ à, mẹ liều mạng bảo vệ đứa con của ta, ta lại chẳng hề trân trọng.
Sáu năm kết hôn, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đã chọn sai người.
Bỗng nhiên chuông báo vang lên, bác sĩ điều trị vội vã chạy đến, thở dài nặng nề.
“Chị nén đau thương nhé, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Đây là phiếu xác nhận nhận thi thể, phiền chị ký tên.”
Trong đầu tôi như có tiếng ong ong vang lên. Tay run rẩy ký tên xong, tôi mềm nhũn ngã quỵ xuống.
Khi tỉnh lại trên giường bệnh, đã là ngày hôm sau.
Việc đầu tiên tôi là gọi cho Lục Văn Trạch: “Văn Trạch, mẹ… bà ấy…”
“Chị , lại muốn dùng mẹ chị để giành cảm à? Tiếc quá, điện thoại là em nghe đấy.”
“Em à, mẹ chị ch* sớm là đáng đời, tối đó tôi đạp ga đến 160 mà không đâm ch* bà ấy thì đúng là kỳ tích. Trong lòng Lục tổng, tôi còn quan trọng hơn mẹ chị đấy, đừng tốn công nữa nhé.”
Nhưng người ch* là mẹ ruột của Lục Văn Trạch…
Tôi bật lạnh, cúp máy. Đột ngột thay đổi ý định, không sự thật cho ta biết.
Nhớ lại ba ngày trước, sau khi ăn tối tôi hơi buồn nôn, liền bị mẹ chồng tinh ý phát hiện, kéo tôi đi bệnh viện kiểm tra.
Biết tin tôi mang thai, bà vui mừng như đứa trẻ, nhảy nhót khắp nơi.
“Diêu Diêu, bây giờ con là người quý giá nhất rồi đó. Cái thằng thối đó còn chưa biết đúng không? Hừ, dạo này bận cái gì mà chẳng thấy về nhà, mai mẹ nhất định sẽ mắng cho một trận.”
“Con yên tâm, có mẹ ở đây, không ai dám bắt nạt con đâu!”
Ai ngờ câu này lại lọt vào tai Kiều An An.
Đêm đó, ta lái xe lao đến, là mẹ chồng liều mình đẩy tôi ra, còn bà thì bị đâm ch* dưới gầm xe của ta.
Ký ức ùa về, tôi không kìm nỗi đau trong lòng, bật khóc nức nở.
Mẹ à, cho đến giờ con trai mẹ vẫn không biết mẹ đã qua đời.
Anh ta quên rằng, tôi đã đưa mẹ ruột mình vào viện dưỡng lão từ lâu rồi.
Khóc cạn nước mắt, tôi đặt lịch phẫu thuật thai sớm nhất.
02
Sau khi đưa th//i th//ể mẹ chồng vào lò hỏa táng, tôi ôm hộp tro cốt trở về nhà.
Đặt hộp lên đầu giường trong phòng của bà, tôi nghỉ ngơi một lát rồi sáng hôm sau đến khoa sản để đăng ký phẫ//u thu//ật p//há tha//i.
Trên tivi đang phát cuộc phỏng vấn của Lục Văn Trạch.
“Lần này thành lập công ty giải trí là hướng phát triển mới của tập đoàn sao?”
Trong ống kính, Lục Văn Trạch phong thái tự tin, ung dung.
“Đúng , tập đoàn đang thử mở rộng sang nhiều lĩnh vực khác nhau, vì đổi mới luôn là tinh thần của chúng tôi.”
Các y tá tranh thủ thì thầm tán gẫu:
“Cô nghe chưa? Nghe công ty này mở riêng cho một người mới đấy.”
“Tất nhiên là biết rồi! Còn chưa ra mắt mà quảng cáo đã rầm rộ khắp nơi, đúng là ném tiền không tiếc tay. Lẽ nào là nhân của Lục tổng? Nhưng chẳng phải ta với vợ quan hệ rất tốt sao?”
“Vợ ta vì muốn sinh con cho ấy mà nghỉ việc dưỡng tha//i suốt một năm trời đó. Ủa? Người kia… sao trông giống phu nhân Lục tổng ?”
“Ph//á tha//i? Không thể nào, phu nhân Lục sao nỡ bỏ đứa con vất vả lắm mới có chứ? Nhầm rồi nhầm rồi.”
Tôi khổ, ký tên lên giấy xác nhận phẫ//u thu//ật.
Năm đó, tôi cùng Lục Văn Trạch dựng sự nghiệp, luôn kiên cường và dựa vào năng lực của mình để leo lên vị trí tổng giám đốc.
Vào kỷ niệm năm năm ngày cưới, Lục Văn Trạch tặng tôi một căn phòng dành cho em bé.
Anh ta ôm tôi từ phía sau, ánh mắt đầy mong đợi.
“Vợ ơi, chúng ta cũng nên có con rồi. Mẹ cũng muốn bế cháu mà, phải không?”
“Anh không muốn để em phải vất vả việc nữa. Sau này em lo việc nhà, lo việc ngoài. Em chỉ cần chăm con và hưởng phúc thôi.”
Tôi trằn trọc cả đêm, ngồi thẫn thờ trên giường rất lâu, đến hôm sau thì nộp đơn từ chức.
Một lần nữa tôi chọn Lục Văn Trạch, ta lại khiến tôi thua thảm .
Ký ức ùa về, tôi cố đè nén nỗi đau không ngừng trào dâng trong lòng, bước vào phòng phẫu thuật.
Sau khi m//ổ, mất m//áu quá nhiều khiến tôi nằm liệt trên giường bệnh suốt ba ngày.
Lục Văn Trạch cùng Kiều An An cuối cùng cũng đến.
Vừa thấy Kiều An An, mặt tôi lập tức sa sầm.
“Tống Tư Diêu! Em có biết lễ phép là gì không? An An bận như mà vẫn rảnh đến thăm mẹ em, em còn bày ra cái mặt đó gì?”
Tôi nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng.
“Kiều An An, không xứng đến đây diễn trò giả tạo.”
Lục Văn Trạch tức giận, túm lấy tay tôi kéo ra ngoài hành lang.
“Ý em là sao? An An đã gì sai? Em giận cái gì?”
Tôi đau đớn giật tay ra, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông mà mình bao nhiêu năm trở nên vô cùng xa lạ.
Kiều An An cúi đầu, nước mắt lã chã rơi.
“Chị ơi, xe là Lục tổng tặng em. Em cũng không ngờ lại đâm trúng bác …”
“Em mấy ngày nay mất ngủ, em… em còn chẳng muốn sống nữa, hu hu…”
Lục Văn Trạch đau lòng lau nước mắt cho ta, dịu dàng an ủi không ngừng.
Nhưng tôi thấy rõ ràng trong mắt ta chỉ có sự đắc ý.
Khi quay lại tôi, gương mặt Lục Văn Trạch lập tức lạnh lùng.
“Sao em còn nằm trên giường? Mẹ em đâu? Ch* rồi à? Ch* sao không sớm?”
Trái tim tôi lạnh ngắt, đến giờ ta mới nhận ra tôi vừa rời giường bệnh.
Tôi dừng lại một chút, nở nụ gượng gạo.
“Mẹ? Em đưa mẹ về nhà rồi.”
Lục Văn Trạch cau mày, giọng đầy khó chịu.
“Sao không sớm? Làm mất công chạy đến đây. Em có biết thời gian của quý giá thế nào không?”
“Vài ngày nữa MV ra mắt của An An sẽ phát hành, còn bao nhiêu việc phải chuẩn bị. Đừng có gọi điện cho liên tục không? Đây là chuyện cả đời của An An đấy!”
Tôi theo bóng họ rời đi, gương mặt vô cảm, khóe môi nhếch lên thành nụ chua chát.
Trong lòng ta, sự nghiệp của Kiều An An quan trọng hơn cả mạng sống của mẹ mình sao?
Đột nhiên điện thoại vang lên, là tin nhắn của Kiều An An.
“Tối hôm đó không đâm trúng chị, tiếc quá nhỉ… Nhưng có tha//i thì đã sao? Tôi trẻ trung xinh đẹp, lại là bạch nguyệt quang của Lục tổng. Vừa về nước, ấy đã lập tức mở công ty quản lý riêng cho tôi.”
“Chị đoán xem tối nay Lục tổng sẽ ngủ ở đâu? Đúng rồi đấy, trong biệt thự ấy mua cho tôi ~“
“Chị lấy gì mà đấu với tôi? Khuyên chị khôn ngoan thì mau dắt theo bà già sắp ch* của chị cuốn xéo đi.”
Tôi cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, không thở nổi.
Người từng quỳ gối trước mặt tôi, thề sẽ đối xử tốt với tôi cả đời… cuối cùng đã thay đổi.
Bạn thấy sao?