Nhưng cảnh tượng đó bị Trương Tường Tường bắt gặp. Cô ta lao đến, dáng vẻ “gà mẹ bảo vệ con.”
Tôi thấy rõ ràng, chân mày Tôn Tranh An nhíu chặt.
Trương Tường Tường cũng nhận ra sự chán ghét của Tôn Tranh An dành cho mình nên cố tỏ ra độ lượng, đổi chiến thuật bằng cách nhục mạ tôi.
“Tôn Tranh An, xem ra cậu thích loại này thật, hay để tôi mua một đêm của ta cho cậu?”
Tôn Tranh An lập tức hào hứng:
“Thật không? Cậu không ghen chứ?”
Hai người qua lại, coi tôi như không tồn tại, cứ như thể quyết định đó thuộc về họ.
Thật là ảo tưởng sức mạnh.
Trương Tường Tường cuối cùng cũng diễn xong, quay sang tôi :
“Tôn Tranh An để mắt đến cậu, đó là may mắn của cậu đấy.”
“Ngủ với cậu ta một đêm, tôi sẽ tặng cậu một khoản lớn!”
“Nhiều hơn hẳn tiền sinh hoạt một tháng của cậu!”
Tôi bật vì tức.
Cái khả năng chịu nhục và vươn lên của ta, đến Câu Tiễn cũng phải phục.
Tôi ta, nhạt, giọng điềm tĩnh:
“Ý cậu là, một đêm hai mươi vạn à?”
“Hai mươi vạn gì chứ?”
“Chẳng phải cậu tiền thưởng lớn hơn nhiều so với tiền sinh hoạt phí một tháng của tôi sao? Tôi tiêu đúng mười vạn một tháng, muốn nhiều hơn thì phải gấp đôi rồi nhỉ.”
Sắc mặt Trương Tường Tường và Tôn Tranh An lập tức thay đổi. Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, như nghe chuyện gì buồn lắm:
“Hứa Gia, đầu cậu Chủ nhiệm lớp đề à? Bên dưới của cậu gắn kim cương chắc, mà mở miệng đòi hai mươi vạn!”
Tôi vẫn ta, nụ không đổi:
“Tôi cứ tưởng với một ‘tiểu thư’ như cậu, hai mươi vạn chẳng là gì chứ? Cậu kích gì ?”
“Dỗ trai cậu vui vẻ, không đáng từng ấy sao? Hay là cậu vốn chẳng có tiền?”
Trương Tường Tường lập tức ấp úng:
“Ai tôi không có hai mươi vạn! Là do cậu không xứng đáng!”
Tôi thản nhiên:
“Ồ, tôi cứ nghĩ… tiểu thư hết tiền rồi chứ.”
Tôn Tranh An cũng bị lối suy nghĩ của tôi dao , sự nghi ngờ trong lòng cậu ta càng lớn. Ánh mắt cậu ta Trương Tường Tường cũng không còn như trước.
20
Sáng thứ Bảy, Trương nhắn tin đúng hẹn:
“Tiểu thư, xe tôi đã đỗ trong gara, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy.”
Tôi trả lời:
“Được rồi, tôi sẽ lấy xe vào tuần sau.”
Chú Trương không nhịn hỏi lại:
“Hả? Ngày mai không dùng ạ?”
Tôi vẫn giữ giọng bình thản: “Ừ.”
Chú không trả lời nữa. Một lát sau, tôi gửi thêm tin nhắn:
“Chú Trương, tôi vừa mua bốn thùng đồ ăn vặt, gửi đến biệt thự trong thành phố. Chắc thứ Tư sẽ tới, sắp xếp người nhận giúp tôi.”
Chú Trương lập tức căng thẳng:
“Tiểu thư định đến biệt thự sao?”
Một người đã 50 tuổi rồi, việc xấu mà vẫn không giấu nổi vẻ bất an.
Đáng lẽ, ta nên hỏi: “Cô còn cần chuẩn bị gì không?” Thế mà lại lo lắng về lịch trình của chủ nhân.
Tôi giả vờ không biết, đáp lại:
“Cuối tuần tôi hẹn vài người .”
Nhưng có vẻ sau vụ 911 lần trước Trương đã bị ám ảnh, lại xác nhận thêm lần nữa:
“Không vấn đề gì, chắc chắn cuối tuần đến đúng không?”
Thật là, sợ tôi không phát hiện có chuyện khuất tất sao?
Tôi vẫn giả vờ mơ hồ:
“Ừ, cuối tuần tôi qua.”
Nhưng rõ ràng, tôi không hề định đến trước cuối tuần.
Nhanh chóng, ngày sinh nhật của Tôn Tranh An cũng đến.
Thứ Năm hôm đó, buổi chiều không có tiết. Ngay sau bữa trưa, Trương Tường Tường đã bắt đầu thử quần áo trong ký túc xá.
Chiếc váy quây màu vàng nhạt, phần eo đính hạt lấp lánh, đuôi váy chạm đất.
Trương Tường Tường cứ xoay vòng, tạo dáng, và thay đổi biểu cảm theo từng chuyển .
Nhưng đây lại là chiếc váy tôi từng mặc trong lễ trưởng thành, mẹ tôi đặt may riêng. Vì nó quá kén dịp sử dụng nên tôi chỉ mặc đúng một lần, sau đó treo trong tủ quần áo.
Tôi không muốn nghĩ xem Trương đã dùng cách gì để lấy chiếc váy đó ra.
Nhìn Trương Tường Tường đắm chìm trong bầu không khí giả tạo do chính mình tạo ra, tận hưởng sự phù phiếm, tôi chỉ thấy…
Ừm…
Muốn hỏi ta một câu: tính mặc bộ đồ sang chảnh này đi bộ quanh khuôn viên trường, thu hút ánh mắt mọi người…
Rồi ngồi lên xe, đến biệt thự trong trạng hoàn toàn lạc quẻ à?
Thật sự, tôi chỉ từng thấy cảnh tượng này trong Tiểu thời đại thôi!
Trong đầu tôi bất giác vang lên một câu thoại đầy biểu cảm kiểu Đài Loan: “Mặc cái váy này à? Cô không thấy tự ghê tởm chính mình sao!”
Cuối cùng, đến 4 giờ chiều, Trương Tường Tường cũng ngừng tự ngắm mình.
Được Vương Sảng dìu, ta đi xuống cầu thang với dáng vẻ kiêu kỳ như một con công.
Tôi cùng các trong lớp, từng đôi một, đi tới biệt thự.
22
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến biệt thự này.
Đẩy cánh cửa lớn, tôi thấy ngay chính giữa là một sảnh cao hình móng ngựa, với cầu thang bán nguyệt bằng đá lát hai bên tường.
Tôi cúi tấm thảm trên sàn, là một tấm thảm Ba Tư họa tiết lớn.
Phong cách thẩm mỹ này đúng chuẩn mẹ tôi.
Đi tiếp vào trong, trên bàn ăn có bày đầy đồ ăn. Nhưng chẳng có gì đắt đỏ, ngay cả bánh mì kiểu Pháp cũng xuất hiện ở đây.
Không phải tôi chê bánh mì, mà là chúng hoàn toàn không hợp với căn phòng này.
Đường dây hoạt cũng không ổn.
Thông thường, không gian tiệc nên có khu lấy đồ ăn, khu trò chuyện, và khu chơi ngoài trời. Nhưng ở đây, chỉ có mỗi khu lấy đồ ăn đơn sơ.
Dù không gian rộng lớn, cách sắp xếp khiến mọi người di chuyển cảm giác cực kỳ chật chội.
Vương Sảng như một bà quản gia lớn, mời chào các cùng lớp ăn uống.
“Mọi người cứ thoải mái, ăn uống vui vẻ nhé!”
“Nhưng đừng hỏng đồ trong phòng đấy, Trương Tường Tường là chủ nhà, cũng không muốn phải mắng người đâu.”
“Nhân vật chính sắp đến rồi, mọi người cứ chơi trước đi.”
Sau đó, ta hướng thẳng tới nhóm có gia thế khá hơn trong lớp để trò chuyện.
Tôi nhân lúc không ai ý, đi vào kho đằng sau bếp, lấy ra mấy thùng đồ ăn vặt và trái cây tôi đã chuẩn bị sẵn.
Đổ tất cả ra khu tự phục vụ.
Các trong lớp thấy, cuối cùng cũng phát ra những lời khen thật lòng.
“Ôi trời ơi, Trương Tường Tường giàu thật! Dâu trắng Nhật à! Tôi trước giờ chỉ dám từ xa thôi!”
“Chà, nho Shine Muscat! Cherry vàng!”
“Ôi, món khoai tây chiên này tôi chỉ từng thấy trên Xiaohongshu! Hơn trăm nghìn một gói!”
“Tôi điên mất… Sô Godiva á? Lại còn loại truffle nữa!!!”
Nói xong, có người bỏ luôn hai viên vào miệng.
Chủ nhiệm lớp vừa ăn cherry vừa liếc tôi đứng cạnh.
“Ăn đi, sau này chắc gì còn cơ hội ăn nữa.”
“Phải biết cảm ơn học Trương không để bụng nên mới mời cả em đến đấy.”
Tôi mỉm bà ta:
“Cô Dương, chiếc vòng cổ trên cổ , là Trương Tường Tường tặng đúng không?”
Bà ta khựng lại.
Tôi bộ ngây thơ:
“Giáo viên như lương thấp thế sao? Một chiếc vòng hơn một vạn đã khiến việc như chó cho người ta à?”
Cô Dương bị tôi chọc tức, vì xung quanh toàn người nên bà ta chỉ có thể kìm nén.
Vương Sảng không để ý cuộc chuyện giữa chúng tôi, vì ta đang bối rối.
Cô ta những món đồ trên bàn, rõ ràng không nhớ ra Trương Tường Tường từng mua chúng.
Mười phút sau, nam nữ chính đã xuất hiện.
22
Tất cả chúng tôi đứng dưới tầng một, Trương Tường Tường Tôn Tranh An dìu xuống từ tầng hai.
Khuôn mặt ta ngập tràn hạnh phúc, bước chậm rãi trên cầu thang.
Một người mặc lễ phục dạ hội, người kia mặc áo đuôi tôm. Cả hai đều toát lên vẻ giàu sang ngất trời.
“Nhà Trương Tường Tường giàu thật đấy.”
“Cảnh này tôi chỉ thấy trên phim thôi.”
“Tôn Tranh An đúng là gặp may, bám bà chị đại giàu thế này!”
Nghe thấy những lời bàn tán đó, Trương Tường Tường rõ ràng rất hưởng thụ, thế nên ta rạng rỡ hơn.
Khi đi xuống gần đến nơi, ta còn liếc tôi một cái đầy ý tứ, như muốn “Nhìn kỹ đi, đồ nhà quê!”
Khi còn ba bậc cầu thang, ta dừng lại.
Vương Sảng đưa cho một ly champagne, Trương Tường Tường dùng thìa nhỏ gõ vào ly.
Tôi thầm lắc đầu, công nhận ta rất giỏi diễn vai nhà giàu.
Trương Tường Tường chuẩn bị phát biểu.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến nhà tôi tham dự tiệc sinh nhật của Tranh An. Tôi xin gửi lời cảm ơn trước.”
Nói xong, ta cúi nhẹ người rồi tiếp tục:
“Hôm nay nhân vật chính là Tranh An. Tôi đã chuẩn bị một chiếc bánh siêu lớn. Chúng ta cùng cắt bánh nhé?”
Tôn Tranh An nở nụ mãn nguyện, kéo tay Trương Tường Tường đi đến chỗ bánh.
Mọi người lập tức rút điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này.
Tôi cũng lấy điện thoại, gửi một tin nhắn.
“Chú Trương, cháu và sẽ đến biệt thự trong thành phố trong vòng nửa tiếng. Chú lái chiếc 911 ra giúp cháu, cháu sẽ lấy xe đi luôn.”
“Hả? Gấp ạ?”
“Sao thế?”
“Không… Tiểu thư, biệt thự chưa dọn dẹp xong.”
“Không sao, cháu không ở lại, chỉ vào xem chút thôi.”
Sau đó, Trương nhắn thêm rất nhiều lý do, nào là bất tiện, nào là không đúng lúc.
Tôi chẳng buồn đáp, trực tiếp ra lệnh.
“Chú đang cần tôi phải chiều ý thời gian của à?”
“Trong vòng nửa tiếng, tôi cần vào biệt thự lấy xe.”
Tôi không trả lời thêm bất kỳ tin nào từ ông ta nữa.
Bên kia, Tôn Tranh An đã ước xong. Cả hai tay nắm tay, cùng cầm dao cắt bánh. Lưỡi dao chạm xuống chiếc bánh ba tầng, còn chưa kịp cắt xong, điện thoại của Trương Tường Tường đã reo liên tục.
Cô ta đành cắt vội rồi cầm điện thoại lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Qua khung cửa sổ, tôi thấy gương mặt ta đầy vẻ ấm ức, hoảng loạn khi nghe máy.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Trương đang gọi ta, bảo ta nhanh chóng cút khỏi đó.
Vở kịch, chính thức bắt đầu.
Bạn thấy sao?