Vị Tiểu Thư Bí [...] – Chương 5

“Đúng !”

Cô Dương thất vọng tôi:

“Em lại đi, đạo lý em hiểu rõ thế, sao vẫn có thể ra chuyện này?!”

Tôi gật đầu:

“Phải phải, đúng đúng.”

Bố tôi liếc tôi một cái, ngay lập tức nhận ra hôm nay tôi chỉ đến đây để “chọc chó.”

, ông không vội bóc mẽ tôi.

Chủ nhiệm lớp tiếp tục thêm mười phút nữa, và bố tôi cũng hiểu rõ thái độ của nhà trường và Chủ nhiệm lớp.

Họ muốn dùng chuyện “vi phạm đạo đức” để khuyên tôi tự nguyện nghỉ học.

Bố tôi đứng dậy, cúi Chủ nhiệm lớp, giọng dõng dạc và mạnh mẽ :

“Địa chỉ trang web tôi đã lưu lại, tôi sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng nguyên nhân và hậu quả sự việc này rồi mới đưa ra quyết định.”

Nói xong, ông đứng thẳng lên:

“Hôm nay đến đây thôi.”

Chẳng để Chủ nhiệm lớp kịp phản ứng, bố tôi đã chuẩn bị bước ra ngoài.

“Ơ? Thế là xong rồi? Sao phụ huynh lại không biết chuyện thế này! Con ông mất mặt cả học viện nghiêm trọng như mà ông không có chút thái độ nào à?”

Không như mong đợi của bà ta rằng bố tôi sẽ phát điên, đánh tôi ngay trước mặt mọi người, cũng chẳng có màn khóc lóc để bàbta dễ bề điều khiển.

Chủ nhiệm lớp bắt đầu không hài lòng, bà ta vừa vừa chạy ra ngoài đuổi theo bố tôi, vừa đến cửa đã thấy Trương Tường Tường và Vương Sảng đang đứng đó.

Ôi trời, hóa ra còn có hai khán giả đang hóng.

Bố tôi quay lại Chủ nhiệm lớp, ánh mắt như đang một nhân viên việc không hiệu quả.

“Cô không hiểu ý tôi là cần tìm hiểu kỹ sự việc trước à?”

Chủ nhiệm lớp sững lại:

“Cần gì phải tìm hiểu, chẳng phải mọi chuyện đã rõ rành rành sao?”

Trương Tường Tường nhận thấy hình không ổn, lập tức đổi vẻ mặt, bộ “trà xanh” phụ họa:

“Chào Hứa, cháu là lớp trưởng, cũng là cùng phòng của Hứa Gia. Bọn cháu cũng hiểu rằng ấy cần tiền nên mới buộc phải chọn con đường này. Bọn cháu sẵn sàng giúp ấy quay về con đường đúng đắn.”

Bố tôi dừng lại, liếc từ trên xuống dưới một lượt.

“Cô là Trương Tường Tường?”

Trương Tường Tường nghĩ rằng tiếp theo bố tôi sẽ những câu kiểu “cảm ơn đã chăm sóc con tôi,” hay “nhờ các cháu cả”.

Nhưng chẳng có lời nào như thế.

Ánh mắt bố tôi đầy vẻ khinh thường:

“Học sinh đến trường không lo học hành mà lo chuyện bao đồng hơi nhiều đấy.”

Bố tôi xong, mặt Trương Tường Tường lập tức cứng đơ, Vương Sảng thì bối rối hết ta lại Chủ nhiệm lớp.

Không ai thêm câu nào, bố tôi bước thẳng ra ngoài, bước chân dứt khoát, không để lại chút thể diện nào.

Mấy người kia như đã bàn bạc sẵn, cứ đi theo sau bố tôi, không ngừng thổi phồng mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Họ cố gắng khiến bố tôi nổi giận ông vẫn giữ dáng vẻ như khi chuẩn bị họp công ty, cả đám người đi sau báo cáo hình mà ông chỉ thản nhiên đáp: “biết rồi,” “ừ.”

Cuối cùng, cả đám theo đến tận cổng tòa nhà.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng họ sẽ thấy chiếc G-Class của nhà tôi, hoặc ít nhất, họ cũng nhận ra điều gì đó. Nhưng diễn biến lại đi theo hướng tôi không ngờ tới.

Bố tôi vỗ vai tôi, :

“Những bình luận vu khống con, bố sẽ bảo phòng pháp lý điều tra và lưu giữ toàn bộ. về bố gửi qua WeChat cho con.”

Tôi gật đầu. Sau đó, bố tôi lên xe rồi lái đi.

Trương Tường Tường và Vương Sảng lếch thếch bước lại gần, lên.

Vương Sảng :

“Cười chết tôi mất, cố tháo cái logo đi cơ đấy.”

Hả? Ý là sao?

Trương Tường Tường lớn hơn, giọng đầy mỉa mai. Chủ nhiệm lớp cũng bật khinh khỉnh.

“Hứa Gia, bố cậu không phải tưởng rằng tháo cái logo đi thì sẽ biến chiếc Bắc Kinh BJ20 thành G-Class , đúng không?”

“Ha ha ha, từ đâu chui ra mà bày đặt sĩ diện thế này!”

Tôi lập tức cạn lời.

Hai người này đúng là tôi mở mang tầm mắt.

Tôi không muốn giải thích thêm, định không để ý tới họ, xoay người bước đi. Nhưng Trương Tường Tường sau lưng tôi lại lên tiếng.

“Hứa Gia, bố cậu biết cậu không biết xấu hổ, ra ngoài bán thân mà không tức giận gì, thật sự vượt xa trí tưởng tượng của bọn tôi.”

“Có phải ông ta sớm biết con mình là loại rác rưởi như thế này không?”

“Có khi còn giúp cậu tìm khách ấy chứ!”

Tôi quay lại, ánh mắt sắc lạnh ta.

“Trương Tường Tường, nếu không cố khiêu khích tôi thì chúng ta hoàn toàn có thể bình yên sống qua hết quãng đời đại học này.”

“Cậu bày đặt giả giàu, giả danh viện, chỉ cần không liên quan đến tôi, tôi chẳng buồn quan tâm. Nhưng cậu lại cố lập mưu tôi. Cậu nghĩ bài đăng kia là ai mà tôi không biết sao?”

“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, xin lỗi tôi và xóa bài đăng đó đi. Nếu không, đừng trách tôi không nhắc trước.”

Vương Sảng và Chủ nhiệm lớp nhau, không dám chen vào khi tôi và Trương Tường Tường đang căng thẳng.

Bị tôi vạch mặt, Trương Tường Tường run rẩy vì tức giận, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Tôi đứng ngay cửa tòa nhà giảng đường, thẳng vào ta, chờ câu trả lời. Nếu ta sẵn sàng sửa đổi, tôi sẽ cho ta một cơ hội.

Sau một hồi lâu, Trương Tường Tường liếc Chủ nhiệm lớp và Vương Sảng, cuối cùng mở miệng.

“Hứa Gia, tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu!”

“Làm ra chuyện ghê tởm như còn đổ lỗi cho người khác.”

“Cả ông bố của cậu cũng thế, con xảy ra chuyện nhục nhã thế này mà không có chút ngạc nhiên?”

“Để tôi đoán xem…”

“Bố ruột của cậu, có phải… cũng từng ngủ với cậu không?”

Nghe đến đây, tôi Trương Tường Tường rất lâu, rồi bật .

Nếu cậu đã muốn chết như , thì đừng trách tôi.

13

Tôi nhắn tin cho Trương.

“4S có gói bảo dưỡng, tôi đã đặt rồi. Ngày mai giúp tôi lái chiếc 911 đến đó nhé.”

“Vâng, tiểu thư. Ngày mai tôi sẽ lái xe qua.”

Chú Trương thậm chí không biết tên tôi, bình thường gặp tôi đều gọi một câu “tiểu thư.” Chiếc xe này cũng đứng tên mẹ tôi nên tôi dễ dàng đặt bẫy.

Một lát sau, ông ta nhắn tiếp.

“Tiểu thư, dạo này có cần dùng xe không?”

Tôi lạnh. Ông ta nghĩ mình có quyền quản lịch trình của chủ nhân sao? Bảo dưỡng mất có hai ngày, hỏi liệu có cần thiết không?

Nhưng tôi không gì thêm, chỉ gõ vài chữ.

“Tôi không cần xe cho đến cuối tuần sau.”

Chú Trương nhanh chóng trả lời:

“Vâng, tiểu thư yên tâm.”

Tôi khẩy. Đúng là không thể yên tâm nổi rồi.

14

Hai ngày sau, kỳ huấn luyện quân sự chính thức kết thúc. Trương Tường Tường không hai lời, lập tức về nhà một chuyến.

Khi quay lại, ta thậm chí còn chưa đến nơi đã thu hút toàn bộ sự ý.

Tiếng Chủ nhiệm lớpg rền từ xa, cho đến khi chiếc “chiến thần mặt đất” của ta dừng lại trước ký túc xá nữ.

Mọi người dừng chân, ngoái , có người buột miệng “Ôi trời,” có người thì thầm “Thật không?”

Rồi tôi thấy Trương Tường Tường, mặc một chiếc váy trắng kiểu Chanel, bước xuống xe.

Mọi người xì xào bàn tán, “Trương Tường Tường đấy!”

Sau khi xuống xe, ta không vội lên lầu ngay mà dựa lưng vào bên hông xe, chân duỗi ra phía trước, giả vờ lấy đồ trong túi, thực chất là cố tạo dáng.

Tôi lắc đầu, đúng là nghiện diễn nặng thật.

Lúc này, cửa ghế phụ cũng mở ra.

Là Tôn Tranh An.

Cậu ta xuống xe, vòng sang bên cạnh Trương Tường Tường rồi ôm lấy ta, thì thầm vài câu rồi cả hai cùng đi xuống.

Khi đến gần, Tôn Tranh An thấy tôi giả vờ như không quen biết, tiếp tục nịnh nọt “danh viện” của mình.

Khi đi ngang qua tôi, Trương Tường Tường cố dừng lại, vung vẩy chìa khóa xe, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Liếc Tôn Tranh An một cái, ta mỉa mai với tôi:

“Con lợn rừng, mở mắt chưa?”

Mở rồi.

Thấy cái cảnh vung chìa khóa kiểu đó, đúng là tôi mở mang tầm mắt.

Tôi không đáp lại.

Tôn Tranh An, với thái độ chó săn, cũng tham gia vào màn khiêu khích:

“Đừng thế, chẳng phải ta cũng từng ngồi Maybach sao? Nhưng chỉ là hưởng ké nhờ kim chủ thôi.”

Câu này đúng ý Trương Tường Tường khiến ta vui vẻ.

Cứ đi, sáng mai sẽ phải khóc.

15

Buổi tối, trước khi ký túc xá khóa cửa, tôi mặc một chiếc hoodie rộng, đội mũ lưỡi trai, rồi cưỡi chiếc xe đạp công cộng đầy rẫy trong khuôn viên trường.

Tránh xa đám đông, tôi hướng thẳng tới chiếc 911.

Cũng tại Trương Tường Tường đỗ xe sai chỗ nên tôi “vô ” để tay lái xe đạp cào xước cả một đường dài từ đầu đến đuôi bên hông xe.

Sau đó, tôi không ngoái đầu lại, đạp xe đến một nơi vắng người, gỡ bỏ lớp ngụy trang rồi trở về ký túc.

Trong phòng, Trương Tường Tường vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng. Cô ta bận rộn trả lời những lời khen ngợi trong nhóm lớp và trên mạng xã hội.

Tôi vươn vai, an tâm đi ngủ.

Sáng mai sẽ có trò hay để xem.

Sáng sớm hôm sau, từ dưới lầu vang lên tiếng hét, Trương Tường Tường như phát điên.

Tôi ở tận tầng ba mà vẫn nghe rõ.

“Ai?! Rốt cuộc là ai chuyện này?!”

Lúc đó, nhiều sinh viên đang đi học, bị tiếng hét của Trương Tường Tường thu hút.

Vương Sảng cố gắng an ủi:

“Trương Tường Tường, cậu đừng kích , bọn mình đi kiểm tra camera là biết ngay.”

Nghe , Trương Tường Tường mới bình tĩnh lại một chút.

Cô ta không thèm đi học mà ngay lập tức kéo Vương Sảng thẳng đến phòng bảo vệ xem camera.

Đến trưa, khi tôi quay về phòng, Trương Tường Tường trông đầy vẻ tức giận.

Tôi biết ngay, họ chẳng tìm gì.

Tôi tỏ vẻ không liên quan, ngồi vào bàn, lướt điện thoại. Nhưng Trương Tường Tường bất ngờ túm lấy tôi, cổ áo chiếc áo trắng của tôi bị ta kéo rách một đường.

“Hứa Gia, hôm qua cậu về muộn như , có phải cậu cào xe tôi không?!”

Cũng khá nhạy đấy. Nhưng ta không có bằng chứng gì cả thì chỉ là vu khống bằng mồm mà thôi.

Tôi chỉnh lại quần áo, đối diện Trương Tường Tường với ánh mắt bình thản.

Khác với thái độ thường ngày, lần này tôi quyết định đối đầu thẳng thừng.

“Bằng chứng đâu? Giờ vu khống chỉ cần miệng thôi sao?”

Trương Tường Tường tức đến mức mặt đỏ bừng, bắt đầu mất bình tĩnh.

“Còn cãi à, tôi thấy chắc chắn là cậu! Không thì cậu cuống lên gì?!”

Tôi nhếch mép khẩy:

“Trương Tường Tường, cậu nghĩ miệng mình có phép thần à? Chỉ cần cậu thì sẽ thành sự thật sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...