Tôi nghe đến đó, hiểu sơ sơ hình.
Nghe đến câu “An An là con ngu”, trong lòng tôi bốc hỏa.
Tôi phản xạ có điều kiện, bật lại:
“Trong lòng Cố Lâm có mà phải giở trò sau lưng thế à? Đầu óc đâu rồi? Tỉnh lại đi, tưởng mình là nữ chính ngôn chắc?!”
Tay ta khựng lại.
Tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế, bật dậy, đóng nắp bồn cầu cái rầm.
Ấn đầu ta lên nắp bồn cầu, đập mấy cái mạnh không thương tiếc.
Sau đó mở nắp ra.
“Cho uống nước nhé.” – Tôi lạnh giọng .
20
Tôi nhớ lại rồi.
Trước vụ tai nạn giao thông.
Tôi từng cùng An An đi tìm Yến Linh – “ cũ” của Cố Lâm.
Người phụ nữ đó cố ý khiêu khích trước mặt An An, giả vờ thanh thuần, khiến An An bất an suốt một thời gian dài.
An An nghi ngờ Cố Lâm ngoại .
Tôi ban đầu cũng căm phẫn thay cho ấy, còn vì chuyện đó mà cãi nhau với Cố Văn vài lần.
Sau đó, tôi nghĩ lại – với EQ của Cố Lâm…
Chắc chắn không có bản lĩnh mà chơi trò lén lút vụng trộm như thế.
Tôi âm thầm điều tra, phát hiện ra chính Yến Linh là người giở trò.
Dù Cố Lâm sớm nhận ra có vấn đề và cắt đứt liên hệ công việc với ta, Yến Linh vẫn liên tục đem chiếc nhẫn mà Cố Lâm tặng năm xưa ra khoe khoang.
Thậm chí còn cố tạo cảm giác “hai người đang ở bên nhau” mỗi lần Cố Lâm đi công tác, khiến An An hiểu lầm.
Cố Lâm và An An – một người không chịu , một người không biết hỏi.
Hôm đó tôi vừa lái xe vừa chửi Cố Lâm.
Miệng thì lèm bèm, đầu thì tính dẫn Yến Linh tới trước mặt hai vợ chồng kia, mở một buổi “tam phương hội đàm”, dứt điểm mọi chuyện.
Còn Yến Linh, tôi đã cảnh cáo từ lâu rồi.
Nếu không phải vì mất trí nhớ sau vụ tai nạn, thì cái loại đàn bà rắn rết như ta, tôi đã xử cho tử tế từ lâu rồi!
21
Tôi túm lấy Yến Linh ướt như chuột lột, kéo vào văn phòng của Cố Lâm.
Anh ta cau mày:
“Sao ta lại ở đây?”
Tôi ném thẳng người xuống sàn:
“Tự ý lẻn vào. Anh không nhận ra ta cứ ra vào công ty mấy lần rồi à?”
Cố Lâm im lặng.
Trụ sở tập đoàn Cố thị to như , không thể để mắt đến mọi ngóc ngách.
Dù có hệ thống kiểm soát, cũng khó tránh khỏi lọt lưới.
Tôi lại gọi An An tới.
Chỉ tay vào cái “trà xanh c.h.ế.t tiệt” đang nằm dưới đất:
“Cả hai người, từ giờ mở miệng ra cho rõ ràng về chuyện của ta!”
Nói xong, tôi rời khỏi phòng, ngẩng cao đầu đầy khí phách.
Cố Văn đã đứng sẵn bên ngoài, tay cầm quần áo sạch.
Rất chu đáo:
“Noãn Noãn, vào phòng nghỉ của tắm rửa rồi thay đồ đi.”
Tôi gật đầu, lúc nãy vật lộn với Yến Linh, người tôi cũng ướt nhẹp.
Cố Văn vui mừng ra mặt:
“Nếu cả với chị dâu chuyện xong rồi, mình không cần ly hôn nữa nhỉ?”
Mắt ta sáng lấp lánh như có đèn sân khấu chiếu vào.
Tôi nhạt:
“Chưa chắc đâu.”
Tôi vỗ vỗ mặt ta.
“Em nhớ lại hết rồi. Mấy chuyện bẩn thỉu , em nhớ cả.”
Mặt Cố Văn lập tức đông cứng, hóa đá tại chỗ.
22
Cố Văn bị u phổi nhẹ, bác sĩ khuyên không hút thuốc.
Nhưng ta nghiện thuốc lâu năm. Dù tôi đã ba lần bảy lượt bắt bỏ, vẫn lén hút trộm.
[ – .]
Camera trong nhà bắt mấy lần rồi.
Đó mới là lý do thật sự khiến tôi bùng nổ cãi nhau với ta lúc trước.
Tất nhiên, tôi không định vì chuyện đó mà ly hôn.
Chỉ đơn giản là… dọa cho vui thôi.
Cố Văn ôm tay tôi:
“Anh bỏ hẳn rồi, đừng giận nữa mà~”
“Thật không?”
“Anh biết em vì lo cho . Lần đó cãi nhau là sai.”
“Tôi nhớ có người từng không còn tự do nữa nhỉ?”
“Có chứ, tự do quá trời luôn! Có vợ chính là tự do tuyệt đối luôn đó!”
Cố Văn đúng là cao thủ dỗ vợ.
Sau khi tôi tắm xong, thay đồ sạch sẽ bước ra…
Thì thấy Cố Văn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, cầm một xấp tài liệu trên tay.
Tôi cúi đầu nhận lấy.
“Cái gì đây?”
Cố Văn mím môi, ngượng ngùng:
“Vợ ơi, chơi trò sếp – nhân viên không? Em bà chủ, … nhân viên hư hỏng.”
Tôi: “……Chơi thì chơi.”
23
Tôi hoàn toàn hiểu vì sao mình lại Cố Văn.
Anh ấy cực kỳ hiểu tôi thích gì.
Và luôn biết cách tạo bất ngờ đúng lúc.
Bình thường thì hơi con nít, lúc cần lại có thể hóa thân thành “nhân cách thứ hai”.
Rất… mãnh liệt.
Tôi rất hài lòng.
[Phiên ngoại]
Sau khi “trà xanh” bị đá ra ngoài, An An và Cố Lâm cuối cùng cũng biết… mở miệng chuyện.
Hai quả bình kín hơi ấy rốt cuộc cũng bước vào giai đoạn đương kiểu mới —
Yêu đến mức vừa gặp là đỏ mặt.
Cố Văn suốt ngày than vãn, lúc nào cũng nhắc nhở tôi rằng:
Anh ta chính là nạn nhân lớn nhất trong chuỗi drama kéo dài hơn một năm vừa rồi.
Vì trai mà suýt mất vợ, còn phải nằm giả người thực vật cả năm, đóng vai thằng ngốc mấy tháng trời.
Tôi lườm ta:
“Người đáng thương nhất là con nít, nghe chưa?”
Nhưng thực tế, Tiểu Bảo và Tiểu Bối chẳng buồn quan tâm đến tụi tôi đâu.
Hai đứa trẻ sáu bảo mẫu và bà Cố cưng đến mức… gần như quên luôn đám cha mẹ dở hơi này rồi.
Cố Văn chỉ vào Tiểu Bối – bé đang nghiêng ngả xem Super Baby JOJO.
“Em bảo nó đáng thương? Nó từ sáng tới tối còn gì!”
Tôi lười lại.
Trong chuyến tự lái xe dọc biển.
Tôi kéo An An hỏi nhỏ:
“Cái người ‘ cũ’ kia còn giở trò gì nữa không?”
An An mặt đỏ như quả cà chua:
“Không phải cũ.”
“Hả?”
“Mọi chuyện… hơi phức tạp. Nhưng tớ đã rõ với Cố Lâm rồi. Tớ tin ấy.”
Tôi cúi mắt, lướt cổ ấy — đỏ rực, chi chít vết hôn.
“Tin thì tốt. Nhưng nè, An An à… tiết chế chút đi… rõ quá rồi đó nha.”
An An ngượng chín, vỗ tôi hai cái.
Tôi và ấy đồng loạt về phía xa — cặp sinh đôi nhà họ Cố đang chăm hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại thì thầm trò chuyện với nhau.
Hoàng hôn bên bờ biển nhuộm trời một màu vàng cam rực rỡ, sóng vỗ từng đợt.
Cả mớ cảm hỗn loạn rốt cuộc cũng tìm điểm dừng.
Thật tốt biết bao.
Bạn thấy sao?