Vì Tiền Lấy Chồng [...] – Chương 5

Chương 5

Chỉ còn biết nghiến răng, gằn giọng:

“Anh nghĩ mình vẫn sáu tuổi chắc? Giả vờ trẻ con cũng phải có giới hạn chứ!”

Cố Văn mếu máo:

“Thì em vốn thế mà…”

Cố Lâm mất kiên nhẫn, nhắm mắt lại, đẩy em trai ra:

“Tránh ra.”

Cố Văn bị đẩy mạnh, vội kéo tôi qua một bên đứng nép.

Tôi hoảng hồn, tưởng Cố Lâm định ra tay.

Không để ý đến thứ trong tay ấy.

Chỉ thấy vành tai ấy hơi đỏ lên, rồi giơ tay ra:

“Bánh kem dâu. Từ tiệm Vân Khê.”

“Tôi xỉu mất!”

Tôi quay đầu Cố Văn – là người vừa chửi thề toáng lên.

Anh ta chỉ vào Cố Lâm, kích hét:

“Anh học ở đâu cái này ? Tự dưng biết lãng mạn luôn rồi hả?!”

Cố Lâm chẳng buồn quan tâm em trai, chỉ lặng lẽ đưa bánh đến trước mặt An An.

An An im lặng một lát rồi nhận lấy.

Cô kéo tôi ra góc ngồi ăn cùng.

Tôi ăn hai miếng.

Thấy ăn không mấy hứng thú, liền hỏi:

“Cậu ghét ta nên không muốn ăn à?”

An An nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải.”

chằm chằm chiếc bánh kem – đúng kiểu thích.

“Noãn Noãn, cậu xem, ta tự nhiên biết chiều chuộng là nhờ học từ cũ sao?”

Tôi không biết.

Chỉ lắc đầu thành thật.

An An bắt đầu buồn một mình.

Trong ký ức hiện tại của tôi, An An chưa từng vì cảm mà buồn đến thế.

Tôi cũng chưa từng thấy ấy như .

Hồi đó đi học, tôi kiếm tiền.

Chúng tôi bàn với nhau rằng, sau này khi có tiền sẽ cùng nhau mua một căn nhà. Có nhà rồi, mới có nơi để gọi là “về”.

Vì thế, để kiếm tiền, tôi đủ thứ nghề.

Đối với tiền, tôi từng cực kỳ chấp nhất.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, sau năm năm, khi tưởng như có tất cả, An An lại vì cảm mà đau lòng đến thế.

Tôi nhẹ giọng :

“An An, nếu cậu muốn đi, nhớ dẫn tớ theo.”

Cô ấy ngẩng đầu tôi.

Tôi tiếp:

“Không cần suy nghĩ gì hết. Tụi mình lớn lên cùng nhau, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Nhưng lần này nếu đi, phải dắt theo con. Giờ tớ có tiền rồi.”

Tôi rút điện thoại, đưa cho An An xem số dư tài khoản.

Cười hí hửng:

“Không ngờ năm năm sau tớ giàu thế này luôn đấy.”

An An bật .

17

Tôi gặp con trai của An An – một cậu bé cực kỳ đáng .

Bé bám lấy An An không rời, còn gọi tôi một cách thân thiết:

“Dì nhỏ ơi~”

Trên đường trở về, Cố Văn tỏ ra có chút hoảng sợ.

“Em không chạy theo chị dâu nữa.”

Anh , mắt còn ngân ngấn nước.

Anh lại nắm tay tôi, giọng khàn khàn: “Như … là không công bằng với .”

Ngoài cửa sổ, đèn phố rực rỡ, ánh sáng lấp lánh có chút chói mắt.

“Anh không gì sai. Dù em thấy Kiều An An quan trọng hơn cũng không sao. Nhưng giữa và chị ấy… không phải câu hỏi lựa chọn. Còn Tiểu Bối nữa, con bé là người vô tội.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Cố Văn không sai.

“Lúc đó, chỉ tin trai mình, tin ấy không phải loại người phản bội. Nhưng em lại nổi giận, đòi ly hôn. Noãn Noãn à, thật sự rất buồn.”

Anh cứ lặng lẽ mãi như thế.

Tôi cũng bắt đầu thấy lạ.

Có thể giữa tôi và Cố Văn không phải đương nồng nàn gì, nên khi tức giận tôi mới đến chuyện ly hôn.

Nhưng… tôi tuyệt đối không thể bỏ con mà đi.

Tôi sinh ra ở nhi viện, quá hiểu cảm giác thiếu thương của cha mẹ là như thế nào.

Sao tôi có thể bỏ rơi con để chạy theo An An chứ?

“Cố Văn, có phải còn giấu em chuyện gì nữa không?”

Cố Văn khựng lại.

“…Không có.”

18

Tôi không tin.

Mất trí nhớ không có nghĩa là tôi không hiểu rõ bản thân mình.

Nếu chỉ vì chuyện Cố Văn bênh vực trai, tôi chắc chắn sẽ không ngu đến mức bỏ cả con để ra đi.

Nhưng An An cũng bảo, vì chuyện đó mà tôi cãi nhau với Cố Văn, rồi đòi ly hôn.

Quá nhiều mảnh ghép.

Tôi trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ .

[ – .]

Không ngừng nhai lại những thông tin dồn dập suốt hai ngày qua.

Tiểu Bối đã bị bà Cố đưa về nhà lớn.

Cố Văn định thừa cơ… lên giường.

Bị tôi đá bay xuống đất.

Anh ta uất ức lắm.

“Vợ ơi…”

“Hiện tại tôi là Vương Noãn Noãn 21 tuổi, độc thân hợp pháp. Tránh xa tôi ra.” – Tôi ôm gối, quay mặt vào tường.

Cố Văn há hốc mồm:

“Cái này cũng luôn hả?!”

“Chứ sao? Lúc 21 tuổi tôi vẫn độc thân đấy thôi.”

Cố Văn câm nín.

Anh ta ôm gối, chầm chậm lết ra ngoài, vừa lề mề vừa tủi thân.

Hai mươi phút sau.

Cửa phòng bị gõ cốc cốc.

Tôi đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ, bực bội hét lên:

“Đừng gõ nữa!”

Cốc cốc cốc—

Vẫn còn gõ.

Tôi cố chịu đựng, cuối cùng phải bật dậy mở cửa mắng cho một trận.

“Cô Vương độc thân ơi~ cần phục vụ gì không?”

Một giọng đàn ông trầm ấm, kèm theo nụ lấy lòng.

Cố Văn bảnh bao trong bộ vest, khuy áo sơ mi trước n.g.ự.c cố không cài, để lộ phần n.g.ự.c trắng trẻo rắn rỏi, mơ hồ mà mê hoặc.

Anh ta vốn đã đẹp trai, giờ lại còn kiểu đó… khiến người ta không dám thẳng.

Tôi đang định xổ ra một tràng chửi thề… lại nghẹn ở cổ họng, không gì.

“Miễn phí đó, có cần thử không?” – Anh ta hỏi tiếp, nụ như có như không.

Đồng phục dụ hoặc.

Đồng phục dụ hoặc đấy trời ơi…

Tôi nuốt nước bọt. Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, nghiêng người mở cửa.

Cố Văn ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, bước vào đầy đắc ý, mặt đúng kiểu “ biết ngay mà”.

Anh vừa vào đã cởi áo khoác ngoài, còn lẩm bẩm:

“Nóng thật đấy… Cô Vương, điều hòa nhà có thể vặn thấp xuống không?”

Tôi bị sắc đẹp cho hồn xiêu phách lạc.

Và rồi—

Cố Văn nắm lấy tay tôi, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay.

Ngẩng đầu tôi, giọng dịu dàng mà gợi cảm vang lên không ngừng.

“Cô muốn thử không?”

“Thử gì cơ?”

Cố Văn nở nụ lưu manh.

Môi mấp máy, không phát ra âm thanh.

“Mười tám.”

19

Ngày hôm sau.

Tôi – Vương Noãn Noãn 21 tuổi, độc thân hợp pháp – chính thức thoát ế.

Cố Văn ôm chặt tôi, hì hì:

“Vợ ơi, em có thích kiểu ‘play’ này không?”

Tôi ngẫm lại, gật đầu.

Không trách vì sao tôi lại cưới Cố Văn, còn sinh con với ta.

Nhìn thì hơi trẻ con, ở một vài phương diện… đúng là có ưu thế thật.

Cố Văn tôi khẳng định, lập tức vui sướng tột độ.

“Lần sau tụi mình thử kiểu khác nha.” – Tôi đề xuất.

“Được luôn!” – Anh ta hào hứng đáp.

“Nhưng cũng không cần cố quá đâu. Bây giờ như này là rồi.”

“Vậy hả…” – Cố Văn có chút tiếc nuối.

Tôi ở bên Cố Văn thêm một tháng, rảnh thì chơi với Tiểu Bối.

Thỉnh thoảng lại đến công ty ta chơi.

Trong nhà vệ sinh công ty.

Tôi còn chưa ra khỏi phòng thì đã bị một mặc váy đỏ, sắc sảo xinh đẹp, túm tóc lôi ra ngoài.

Ánh mắt ta sắc như dao, kéo tóc tôi thẳng vào buồng vệ sinh, đóng cửa đánh rầm, khóa trái lại.

“Không phải là Vương Noãn Noãn đấy à? Vẫn còn sống cơ đấy.” – Giọng ta rít lên từ kẽ răng.

Tôi ta thấy khá xa lạ.

Nhưng lại muốn biết rốt cuộc ta định gì.

Tôi nhướng mày:

“Sao? Muốn gì?”

Cô ta khẩy:

“Tưởng c.h.ế.t rồi cơ.”

“Tôi chưa chết, thì sao nào?”

Lời còn chưa dứt.

Cô ta đột ngột giật nắp bồn cầu, giữ lấy gáy tôi, định dúi đầu tôi vào bên trong.

Vừa lôi vừa chửi:

“Cô giỏi lắm mà, chẳng phải muốn dìm c.h.ế.t tôi sao? Ha! Cô nghĩ tôi sợ à?

“Kiều An An ngu ngốc kia dám tìm ra mặt? Cô thử xem có ích gì không?

“Trong lòng Cố Lâm là tôi! Cô và Kiều An An có vùng vẫy kiểu gì cũng vô dụng. Nếu thông minh thì tự ly hôn đi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...