Vì Tiền Lấy Chồng [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi và thân vì 30 triệu mà cùng gả vào nhà họ Cố, lấy hai em sinh đôi đang hôn mê.

Cô ấy cưới trai, Cố Lâm. Tôi cưới em trai, Cố Văn.

Mỗi ngày, hai đứa ngồi bên giường bệnh, vừa bóc hạt dưa vừa tám chuyện:

“Nhìn kỹ đúng là y chang nhau thật đấy.”

Bạn thân gật gù: “Vậy… liệu ‘bên dưới’ có giống nhau không ta?”

Mắt tôi sáng rực: “Hay là… kiểm tra thử xem?”

Bạn thân có chút do dự.

Tôi quả quyết: “Tụi mình là vợ hợp pháp mà! Ngắm chồng mình thì có sao đâu!”

Nhưng sau khi chúng tôi rời đi, trong phòng bệnh vốn tĩnh lặng, có người khẽ nghiêng đầu, cất giọng:

“Anh à, mình có nên tỉnh lại không?”

“…Cậu tỉnh thì tôi tỉnh.”

1.

Sau một tai nạn xe thảm khốc, cặp thiếu gia song sinh nhà họ Cố trở thành người thực vật, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Cố phu nhân vốn sinh con muộn, giờ đây đau lòng khôn xiết.

Bà mời cả bác sĩ danh tiếng lẫn thầy cúng cao tay, đều vô ích.

Trùng hợp thay, tôi là một thầy cúng, còn thân tôi, Kiều An An, lại là bác sĩ.

“Dù hai đứa nó có không tỉnh lại cả đời, ta cũng không thể để chúng nó ra đi mà không có người nối dõi, không có vợ!” Cố phu nhân khóc nức nở.

Tôi lập tức nhanh nhẩu:

“Bà Cố! Nếu bà muốn tìm vợ cho hai cậu chủ, tôi và bác sĩ Kiều đây chính là những ứng cử viên sáng giá nhất!”

“Hả?”

“Bà thử nghĩ xem, nếu chúng tôi gả cho con trai bà, nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc, tìm mọi cách để họ tỉnh lại…”

Sau một tràng thuyết phục đầy hùng hồn của tôi, tôi và thân chính thức gả vào nhà họ Cố.

Cố phu nhân rõ ràng: “Hợp đồng ba năm, sau đó có thể ly hôn. Nếu lúc đó các con trai 

tôi vẫn chưa tỉnh, mỗi sẽ nhận 30 triệu. Còn nếu chúng tỉnh lại, mỗi ba trăm triệu.”

Tôi tươi rói: “Chắc chắn sẽ tỉnh!”

Rồi tôi lén thì thầm với thân:

“30 triệu kia, dù sao cũng ấm rồi. Tính ra, mỗi năm cũng kha khá, lại còn nhàn. Có công việc nào vừa nhẹ nhàng lương cao thế này không cơ chứ?”

Kiều An An gật gù, giơ ngón tay cái khen tôi tính toán siêu.

2.

Cố Lâm và Cố Văn vẫn ngủ say như cũ.

Tôi và An An rảnh rỗi thì ngồi bóc hạt dưa.

“Có tiền đúng là sướng thật.” Tôi chỉ vào đĩa trái cây trên bàn, “An An, đoán xem chùm nho xanh này giá bao nhiêu?”

“Tám mươi nghìn à?”

“Không, không, không, tám trăm nghìn đấy!”

An An hít một hơi khí lạnh.

Chúng tôi vốn là trẻ mồ côi lớn lên từ nhi viện, nào đã thấy qua cuộc sống xa hoa giàu có là thế nào.

Theo quy định của Cố phu nhân, mỗi ngày chúng tôi phải ở bên giường bệnh đủ 10 tiếng.

Không dùng điện thoại hay máy tính.

Thế nên, chúng tôi chỉ còn biết tán gẫu, bóc hạt dưa, rồi lại đoán giá đồ vật.

Cũng thoải mái phết. 

Chuyện ăn uống đã có người chuẩn bị, việc chăm sóc bệnh nhân cũng không đến tay.

Chớp mắt, ba tháng đã trôi qua.

Tôi hai em sinh đôi đẹp trai như tạc tượng, rồi quay sang An An:

“An An này, hai người họ đúng là giống nhau y đúc.”

An An gật đầu: “Vậy… liệu ‘chỗ đó’ của họ có giống nhau không nhỉ?”

Mắt tôi sáng rực lên, đầy vẻ háo hức: “Hay là… kiểm tra thử xem?”

“Thế… không ổn lắm đâu…”

“Có gì mà không ổn chứ? Cậu kiểm tra , tớ kiểm tra em. Chúng ta đều là vợ hợp pháp, ngắm chồng mình một chút thì có sao?”

“Nhưng mà… mỗi đứa xem một người thì sao so sánh ?”

Câu hỏi này rất chí lý.

Tôi liền lấy thước dây ra.

Một cái cho tôi, một cái cho ấy.

3.

Chúng tôi mỗi người chui vào chăn của “chồng mình”, bắt đầu đo đạc.

Tôi đứng dậy trước: “Mười tám.”

An An cũng đứng lên, mặt đỏ như gấc: “Cũng mười tám.”

Tôi tròn mắt: “Thật giống nhau y như đúc!”

Cô ấy xấu hổ không chịu nổi.

Tôi bĩu môi: 

“Cậu mắc cỡ cái gì chứ? Cậu là bác sĩ, đừng bệnh nhân, mô hình cậu cũng thấy cả đống rồi còn gì.”

An An lắc đầu: “Cái này… không giống.”

Tôi cố gắng hiểu ý ấy, không tài nào hiểu nổi, đành ngoan ngoãn gật đầu:

“Thôi rồi.”

Tôi liếc Cố Văn, khúc khích.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy “hàng thật” của đàn ông ngoài đời đấy.

[ – .]

Đột nhiên, tôi thấy khóe miệng Cố Văn khẽ nhếch lên.

Hình như đang …?

Tôi giật mình quay phắt sang:

“An An! Em chồng tớ hình như đang đó!”

An An vội vàng chạy lại, kiểm tra một hồi.

Sau đó ấy ngẩng lên tôi:

“Chưa tỉnh đâu, cậu tưởng tượng đấy.”

Tôi hoảng hồn gật đầu, vừa sợ vừa tiếc.

“Xíu nữa thôi là 30 triệu thành 300 triệu rồi…”

An An cũng tiếc hùi hụi, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục bóc hạt dưa.

Tôi cũng ngồi xuống, vừa gặm vừa hỏi:

“Cậu xem, hai người họ có nghe tụi mình gì không?”

“Khả năng cao là có.”

“…Vậy nếu họ tỉnh lại, biết tụi mình vừa gì thì sao?”

An An vỗ vỗ tay tôi:

“Yên tâm, tỉnh không nổi đâu.”

“Tại sao?”

“Đã có mấy chục hội đồng chuyên gia y tế quốc tế hội chẩn rồi, tất cả đều kết luận không thể tỉnh lại. Lo gì?”

Nhưng tôi vẫn thấy lo lo.

Tôi nghiêm túc đứng cạnh giường Cố Văn:

“Anh đừng giận nha, em chỉ tò mò nên mới đo thử thôi. Nếu thấy không công bằng thì em luôn số đo vòng một của em cho biết, là 36D.”

Phòng bệnh yên tĩnh.

Đúng năm giờ chiều, tôi và Kiều An An tan như thường lệ.

Chúng tôi không hề biết rằng —

Ngay sau khi chúng tôi rời đi,

Cả hai người đàn ông trên giường bệnh đều đã mở mắt.

Cố Văn liếc trai:

“Anh à, của em là mười chín.”

Cố Lâm trở mình, uể oải điều chỉnh cơ thể vẫn còn cứng đờ:

“Biến.”

4.

“Có gì đó không đúng.”

“Rất không đúng.”

Tôi vừa bấm đốt ngón tay, vừa đi đi lại lại quanh giường bệnh.

“Dựa theo quẻ bói của tôi, lẽ ra hai người họ phải tỉnh từ lâu rồi. Với lại… hôm qua Cố Văn rõ ràng đã trộm.” Tôi lẩm bẩm.

Kiều An An đang đọc một cuốn sách y học, ngước lên tôi với ánh mắt có chút bất lực.

“Thôi nào, người thực vật đôi khi cũng mơ rồi , đó là chuyện bình thường. Thậm chí họ còn có hiện tượng cương dương buổi sáng nữa kìa.”

Mắt tôi sáng rỡ:

“Cương dương buổi sáng á?!”

Cơn tò mò bùng nổ, tôi lập tức lật phắt tấm chăn của Cố Văn lên.

Ánh mắt tôi dán chặt vào khu vực nhạy cảm phía dưới.

Không có gì, phẳng lì.

…Phẳng đến mức bất thường.

Tôi quay sang An An, giọng hoang mang:

“Anh ấy không có… lẽ nào… ‘không ’ à?”

Kiều An An đưa tay lên trán, khẽ day day.

Tôi bắt đầu nghi ngờ:

“Cậu qua xem thử Cố Lâm đi, xem ấy có không?”

“Không đi.”

“Sao ?”

“Tớ chắc chắn là có.”

“Dựa vào đâu?”

An An mặt đỏ ửng, im lặng không đáp.

Tôi không buông tha, hỏi tới tấp, cuối cùng ấy mới lí nhí cất lời:

“Hôm qua… tớ thấy rồi.”

“Trời ơi, cậu dám lén sau lưng tớ hả?!” Tôi sững sờ. 

Kiều An An mà tôi biết xưa nay vốn kín đáo, hiền lành, gia giáo.

Không ngờ, thật sự không thể ngờ !

An An định gì đó rồi lại thôi, mặt càng thêm đỏ bừng.

Tôi cúi đầu Cố Văn đang nằm bên cạnh.

Hình như khóe miệng ấy lại khẽ giật giật.

Còn Cố Lâm ở giường bên cạnh… vành tai dường như cũng hơi ửng đỏ.

Tôi dụi mắt mấy lần để chắc chắn. Đúng là không nhầm.

Để xác thực sự nghi ngờ trong lòng, tôi quay sang hỏi An An:

“An An ơi, bảo bối à, cậu xem người thực vật nếu bị cù léc… có biết tránh không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...