Vị Thế Tử Phi [...] – Chương 8

Điều đó càng ta giống một kẻ bạc , vô tâm vô nghĩa.  

 

Ta khẽ chạm vào đường chân mày hắn, trong lòng có chút không nỡ. Nhưng bản tính ngang ngạnh lại trỗi dậy, ta thử hỏi:  

 

“Chỉ cần một câu thôi sao?”  

 

“Đừng mơ! Ta không cho phép, cả đời này cũng không cho phép nàng gả cho kẻ khác. Là nàng trước tiên đến dây dưa với ta, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là thê tử của ta.”  

 

08

 

Ngoài hòn giả sơn, Lâm Yên Yên và Tạ Thiệu đang cãi nhau đến mức không dừng lại .  

 

“Cả đời này ta tuyệt đối không gả cho một kẻ vô dụng như ngươi!”  

 

Lâm Yên Yên quả quyết :  

 

“Ta cố gắng vươn lên, trở thành đệ nhất danh môn quý nữ ở Biện Kinh, là để gả cho một người nam nhân có thể bảo vệ ta bình an cả đời.  

 

“Người đó phải là hùng như Vương gia, chứ không phải là ngươi.”  

 

Tạ Thiệu nổi nóng: “Nếu ta so tài với hắn mà thắng, nàng có chịu gả cho ta không?”  

 

Hắn đã say không ít, vừa kéo vừa níu Lâm Yên Yên. Nàng không cưỡng hắn, liền đáp bừa: “Ngươi không đời nào thắng hắn.”  

 

Hai người cãi vã mà chia tay trong không vui, Tạ Thiệu chạy khắp phủ ồn ào đòi Tiểu Vương gia đấu với hắn.  

 

Còn ta, người nào đó đang ôm chặt lấy mình không buông, lại thấy đau đầu không thôi.  

 

Ta huých cùi chỏ vào Bùi Hạc Dã.  

 

“Này, Vương gia, người ta gọi chàng ra so tài, muốn gả cho chàng đấy!”  

 

Chàng bật , đôi mắt sáng như sao.  

 

“Ghen rồi à? A Lạc, có người muốn bám lấy phu quân của nàng đấy!”  

 

Ta khẽ nhạt: “Bổn nương khẩu vị thanh đạm, chưa bao giờ thích tranh giành với ai.”  

 

Ta chỉ thấy Lâm Yên Yên thật nực , nàng cố gắng quý nữ danh giá, hóa ra là để tìm nam nhân che chở. Điều đó khiến ta có phần xem thường nàng.  

 

“Ta chưa từng để mắt đến nàng ta, cũng chẳng muốn chỗ dựa cho nàng ta.”  

 

Bùi Hạc Dã ta, nhẹ nhàng giải thích:  

 

“Ta chỉ thích nàng thôi, A Lạc của ta như ánh mặt trời, sống thoải mái, ở đâu cũng có thể sống tốt.”  

 

*

 

Khi ta cùng Bùi Hạc Dã quay lại yến tiệc, phu nhân Quốc Công ta với ánh mắt khác thường, tựa như đang dò xét.  

 

“Tiểu Xuân dạo này trông vui vẻ hơn trước, có chuyện gì vui chăng?”  

 

Nhớ đến lời Bùi Hạc Dã sẽ đưa ta đi, lòng ta thoáng xao .  

 

Ở Biện Kinh này, người ta lưu luyến nhất chính là phu nhân Quốc Công.  

 

Ta níu lấy tay áo phu nhân nũng: “Có chuyện thật, lát nữa tiệc xong con sẽ kể với người.”  

 

Phu nhân vuốt đầu ta, lại liếc Bùi Hạc Dã vài lần với vẻ đăm chiêu.  

 

Ánh mắt ấy khiến ta suýt nghĩ rằng phu nhân đã biết tất cả.  

 

*

 

Tạ Thiệu quả thực cho người khiêng bia ngắm đến, lớn tiếng đòi đấu với Bùi Hạc Dã.  

 

“Đến đây nào, Bùi hiền đệ, đấu với ta một trận! Ta muốn đoạt giải thưởng để mỹ nhân vui lòng.”  

 

Khắp tiệc bàn tán xôn xao, không biết thế tử họ Tạ lại chuyện gì nữa.  

 

Bùi Hạc Dã nâng chén rượu, khẽ khàng từ chối.  

 

Nhưng Tạ Thiệu cố chấp muốn đấu: “Lại đây! Yên Yên vừa , ai thắng trận đấu này, nàng sẽ gả cho người đó.”  

 

Câu vừa thốt ra, cả sảnh đều kinh ngạc.  

 

Nhất là Lâm Yên Yên, mặt đỏ bừng bừng, vừa tức vừa thẹn.  

 

Nàng giận Tạ Thiệu ăn thẳng thừng, cũng thấp thỏm không yên, liệu Bùi Hạc Dã có thật sự đồng ý so tài hay không.  

 

Nàng không lời nào, xem như ngầm thừa nhận lời Tạ Thiệu.  

 

Chỉ cần Bùi Hạc Dã đồng ý đấu, với tài năng quân sự kiệt xuất của hắn, Tạ Thiệu chỉ có thể bại trận thảm .  

 

Đến lúc đó, nàng thật sự có thể trở thành Vương phi như ý muốn.  

 

Nhưng Bùi Hạc Dã chỉ mỉm , :  

 

“Bổn vương từ trước đến nay khâm phục những nữ tử chủ tìm kiếm hạnh phúc. Thế gian vốn bất công với nữ tử, những ai dũng cảm theo đuổi cuộc sống của mình đều rất đáng kính.  

 

“Chỉ là, bổn vương không công nhận những nữ nhân tự khinh tự ti, coi bản thân như món hàng, để mua lấy sự ý của người khác.  

 

“Đời người ngắn ngủi, có người dù sống trong nghịch cảnh vẫn sống tốt; có người tự coi mình cao quý, thực chất chẳng hơn ai chút nào.”  

 

*

 

Nghe xong, mặt Lâm Yên Yên trắng bệch. Nàng xưa nay thông minh, sao không nhận ra lời châm biếm trong câu đó.  

 

Bùi Hạc Dã hất tay áo bỏ đi, nàng bất chấp thể diện, đuổi theo.  

 

“Vương gia, sao ngài lại ta như ? Dù ta có nhất kiến chung với ngài, quấy rầy ngài đôi chút, cũng không đáng bị thế. Ta không phải kẻ tâm địa độc ác, muốn trèo cao mà.”  

 

“Đủ rồi.” Bùi Hạc Dã lạnh lùng ngắt lời.  

 

“Ngươi cùng mẫu thân ngươi ép thê tử ta gả cho Tạ Thiệu, đã đắc tội bổn vương.  

 

“Kẻ địch ở biên cương đều gọi bổn vương là Tu La Mặt Ngọc. Lâm tiểu thư, nếu có thời gian diễn trò trước mặt ta, chi bằng về chuẩn bị quan tài mà ngươi thích đi.”  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...