Vị Thế Tử Phi [...] – Chương 6

Tạ Thiệu nghe thế thì càng hăng hái:  

 

"Thật tuyệt! Vậy Yên Yên chắc chắn là của ta rồi.  

 

"Đúng rồi, Bùi hiền đệ, ta nghe đệ mất vợ từ sớm, giờ tìm hồng nhan tri kỷ này, cũng coi như lần tái hôn.  

 

"Chi bằng đợi khi ta và Yên Yên thành thân, chúng ta tổ chức cùng lúc, như chẳng phải càng hay sao?"  

 

*

 

"Quá đáng! Miệng mồm luyên thuyên không kiềm chế!"  

 

Quốc công phu nhân có lẽ đã xách tai Tạ Thiệu, khiến hắn đau đớn kêu lên:  

 

"Mẫu thân, con là con ruột của người mà!"  

 

*

 

Nghe tĩnh, ta không nhịn mà bật .  

 

Tóc đã búi xong, ta dẫn nữ quản gia bước về tiền sảnh.  

 

06

 

Trong tiền sảnh, Quốc công phu nhân vẫn đang trò chuyện với tiểu Vương gia.  

 

"Con trai ta từ trước đến giờ luôn bướng bỉnh, khiến Vương gia chê rồi. Nghe ngài đang tìm người, không biết là ai?  

 

"Con dâu ta rất giỏi kinh doanh, quen biết khắp bốn phương tám hướng, có lẽ có thể giúp chút ít."  

 

*

 

"Đúng đúng, Bùi hiền đệ cứ rõ, để nương tử của ta giúp đệ tìm."  

 

Ta bước qua rừng trúc, từ xa thấy người ngồi trong tiền sảnh. Hắn mặc một bộ bạch y, vóc dáng cao lớn, nổi bật giữa khung cảnh.  

 

Hắn hạ thấp giọng, trong lời có chút hoài niệm:  

 

"Nàng ấy thích , thích náo loạn. Khi , đôi mắt cong cong, rất đáng .  

 

"Nàng ấy đôi khi gan dạ liều lĩnh, đôi khi lại sợ hãi thu mình, gặp tiếng liền co cổ như chim cút.  

 

"Nàng ấy sức khỏe không tốt, ngủ cũng không yên, thích đạp chăn. Nàng ấy mê đồ ngọt, thích món cay, cực kỳ ghét cháo nhạt và thức ăn thanh đạm."  

 

*

 

Ta nghe, thấy người miêu tả sao giống mình đến thế, không khỏi nhón chân, muốn vượt qua bóng lưng ấy để rõ người đang . Bước chân ta vô thức nhanh hơn.  

 

"Nghe có vẻ lạ lùng, không sợ khiến hai vị . Nàng ấy chính là vong thê của ta.  

 

"Ta từng thấy hình nàng trong một bức họa do thương nhân ở biên cương để lại. Bút pháp tuy đơn giản, ta nhận ra đó là nàng.  

 

"Bức họa vẽ vào tháng trước, ghi lại phong cảnh Biện Kinh. Ta nghĩ, có lẽ nàng vẫn còn sống..."  

 

*

 

"Tình cảm của Bùi hiền đệ thật sâu nặng, càng khiến ta thấy mình không phải người."  

 

Tạ Thiệu gãi đầu: "Sớm đã nghe đồn đệ thâm , giờ ta tin thật rồi. Nhưng sao lại không biết nàng còn sống hay đã chết?"  

 

*

 

Tên hộ vệ cắt ngang:  

 

"Vương gia nhà tôi gặp Vương phi khi đang dưỡng thương trong chùa. Do quân cấp bách, phải trở về biên cương, đường đi nguy hiểm, đành để Vương phi ở lại.  

 

"Nhưng khi xử lý xong công việc quay lại tìm, thì trên phần mộ của Vương phi, cỏ đã mọc đầy cao ngang người.  

 

"Ban đầu Vương gia vì cảm giác áy náy mà quyết không tái giá. Nhưng giờ đây, lại bị bức họa ấy gợi nhớ đến chuyện cũ."  

 

*

 

Quốc công phu nhân hỏi: "Thì ra là . Không biết Vương phi tên gì? Để ta dặn con dâu ta để tâm tìm giúp."  

 

*

 

Ngay lúc ta bước qua bậc cửa, nghe thấy tiểu Vương gia đáp:  

 

"Thê tử ta họ Ôn, tên Hành Lạc. Nàng tên là Ôn Hành Lạc."  

 

*

 

Ta bước hụt, vấp phải bậc cửa, ngã sõng soài xuống đất, tay chân chổng lên trời.  

 

Quốc công phu nhân và Tạ Thiệu vội vàng chạy đến đỡ ta. Quốc công phu nhân lo lắng hỏi:  

 

"Ngã đau ở đâu không? Ta đã bảo bậc cửa này quá cao, ngày mai phải bảo người cưa hết đi."  

 

"Đúng đúng," Tạ Thiệu phụ họa, "Hôm nay phải cưa luôn, ta cũng từng ngã mấy lần rồi!"  

 

*

 

Ba chữ "Ôn Hành Lạc" khiến ta hoảng sợ.  

 

Trong lúc mặt mũi nhăn nhó vì đau, ta lại nghe một giọng trầm thấp hỏi:  

 

"Tạ huynh, không biết vị này là ai?"  

 

*

 

Tạ Thiệu lùi lại một bước để tiểu Vương gia rõ mặt ta, rồi giới thiệu:  

 

"Bùi hiền đệ, đây là nương tử của ta, nhị tiểu thư của Lâm Thái úy – Lâm Cập Xuân.  

 

"Đệ gọi nàng một tiếng 'tẩu tẩu' là ."  

 

*

 

"Tẩu tẩu?"  

 

Hai chữ ấy như bị nhai nát trong miệng hắn, rồi khô khốc thốt ra, mang theo vài phần không thể tin nổi.  

 

Ta sợ đến mức ngã vào lòng Quốc công phu nhân, run rẩy giả vờ bất tỉnh.  

 

*

 

Hắn nheo đôi mắt phượng, khóe môi cong lên thành nụ như có như không, tưởng vô , lại khiến người ta có cảm giác hắn chỉ muốn chiếm hữu riêng.  

 

Điều khiến ta sợ hơn là nốt ruồi đỏ trên khóe mắt trái của hắn.  

 

Chẳng phải đây chính là người chồng trước của ta, người ta tưởng đã c.h.ế.t trên chiến trường sao?  

 

*

 

Sao có thể?  

 

Sao hắn lại là tiểu Vương gia Bùi Hạc Dã?  

 

*

 

Ta run rẩy ôm lấy tay Quốc công phu nhân, yếu ớt :  

 

"Phu nhân, con... con mệt rồi, muốn về phòng nghỉ."  

 

"Được, , về phòng đi." Quốc công phu nhân dìu ta trở về.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...