Quốc công phu nhân ghét rõ ràng. Từ sau chuyện ta thay gả, bà đã đoạn tuyệt hoàn toàn với Thái úy phủ.
Đích mẫu của ta cũng không phải người dễ vào. Sau khi nhận thư từ Quốc công phu nhân, bà đã tuyên bố rằng sẽ không đội trời chung với Quốc công phủ.
Hiềm khích giữa hai phủ từ đó đã trở thành chuyện mà giới quyền quý trong kinh thành đều ngầm hiểu.
Vậy mà Tạ Thiệu lại đi trêu chọc tỷ tỷ ta, còn tỏ ra nhất định phải cưới nàng, khiến ta không biết phải sao.
*
Tỷ tỷ của ta, người luôn tự coi mình cao quý, sao chấp nhận gả cho Tạ Thiệu.
Đối với kẻ phóng túng như hắn, chỉ thêm hai lần đã là không chịu nổi.
Năm đó, khi hôn sự này định đoạt, nghe tỷ tỷ suýt khóc đến mù mắt, thậm chí còn muốn tìm đến cái chết.
Nhưng không ngờ, vòng đi vòng lại, người Tạ Thiệu để ý vẫn là nàng.
*
Ta chống cằm trầm tư:
"Có hỏi rõ xem vì sao tỷ tỷ ta lại khiến thế tử nhà chúng ta nhớ mãi không quên, nhất định phải cưới nàng không? Ý của tỷ tỷ ta thì sao?"
Ta không kìm nghĩ ngợi viển vông, liệu có khi nào hai người đúng là "rùa đen hạt đậu xanh" không (ý tâm đầu ý hợp)?
*
Nữ quản gia , khiến ta không khỏi rùng mình:
"Thế tử phi đừng , nghe hôm đó thế tử gia uống say, đi nhầm phòng và gặp đại tiểu thư nhà họ Lâm."
"Đại tiểu thư nhà họ Lâm khi ấy lập tức sa sầm mặt, tức giận đến mức gọi gia đinh vào đánh c.h.ế.t kẻ lỗ mãng phóng túng này.
"Nói gì đến chuyện bàn hôn luận giá!
"May mà đúng lúc ấy, tiểu Vương gia vừa từ biên cương trở về đã kịp thời ngăn cản, nếu không, e là cốt tro của thế tử gia cũng bị rải đi rồi."
*
Thì ra là . Hóa ra là "Tương Vương có ý, Thần Nữ vô tâm."
Ta đang định chuyện phải trái với Tạ Thiệu, thì nghe thấy có tiếng từ tiền sảnh.
Hóa ra Tạ Thiệu đã về, còn dẫn theo một vị khách.
Nghe đó là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng chính là vị tiểu Vương gia thường chinh chiến nơi biên cương – Bùi Hạc Dã.
*
Nữ quản gia búi tóc cho ta.
Hôm nay Quốc công phu nhân đã chuẩn bị tiệc tối trong phủ, mời các nhân vật quyền quý trong kinh thành đến dự.
Ta là chủ mẫu của gia đình, đương nhiên phải xuất hiện cho đủ mặt mũi.
*
Ôm lò sưởi nhỏ, ta mơ màng muốn ngủ, tiếng chuyện từ tiền sảnh lại truyền tới.
Quốc công phu nhân và Tạ Thiệu đang tiếp đãi khách rất niềm nở.
"Bùi hiền đệ, đừng khách sáo, cứ xem đây như nhà mình. Ta hơn đệ mấy tháng, gọi một tiếng Tạ huynh là ."
Là giọng của Tạ Thiệu.
Sau đó, một giọng trong trẻo lạnh lùng đáp lại:
"Được Tạ huynh thu nhận, thực không dám quấy rầy."
*
Ta nghe, đó là một giọng rất trẻ, lại có chút gì đó... quen thuộc.
Tạ Thiệu tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Hiền đệ, không cần khách sáo! Hôm qua còn may nhờ có đệ cứu mạng.
"Quốc công phủ nhà ta lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Thêm đệ và hộ vệ của đệ cũng chẳng phải vấn đề.
"Nương tử ta quản gia giỏi lắm, chút chi tiêu này nàng ấy chắc chắn không để ý đâu."
*
Tạ Thiệu vẫn nhiều lời, dù chẳng ai đáp lại.
"Nói đến nương tử của ta, cũng coi là hiền thê.
"Chỉ là thân thể nàng yếu ớt, mẫu thân ta không cho ta ở cùng nàng, sợ nàng chịu không nổi, mất mạng.
"Trừ điểm ấy ra, thật sự không có khuyết điểm gì. Nhưng hiện giờ, trong lòng ta lại có tỷ tỷ của nàng, phải tìm cớ bỏ nàng mới ."
*
"Khụ khụ."
Quốc công phu nhân không hài lòng khi Tạ Thiệu mất mặt ta, liền mắng:
"Nói linh tinh cái gì thế, thật mất mặt trước Vương gia! Nhà này không có ngươi thì , không thể không có Cập Xuân. Muốn bỏ vợ thì sớm dẹp cái ý định đó đi."
*
Quốc công phu nhân đã hứa sẽ bảo vệ ta, ba năm nay bà thật sự như .
Lòng ta không khỏi cảm .
Có lẽ để tránh cho tiểu Vương gia cảm thấy lúng túng, Quốc công phu nhân hỏi hắn:
"Nghe Vương gia từ nhỏ đã rèn luyện nơi biên cương, đánh lui vô số quân địch, thật khiến lão thân khâm phục.
"Giờ đây đất nước tạm yên bình, ngài đến kinh thành là để vào triều yết kiến hay là để du ngoạn?"
*
"Đều không phải, là để tìm người."
"Tìm người?" Tạ Thiệu hứng thú hỏi:
"Tìm ai? Lẽ nào là hồng nhan tri kỷ của đệ? Nếu Yên Yên biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm, vì ta thấy nàng ấy rất coi trọng đệ."
Giọng ấy im lặng một lúc, rồi mới đáp:
"Coi như đi. Như mò kim đáy bể, cơ hội mong manh, ta vẫn muốn thử, hy vọng không phải uổng công."
Bạn thấy sao?