Ta từ nhỏ sống ở thôn quê, giỏi nhất là sắc mặt người mà sống. Những lời này ra thật đáng thương, chạm đúng vào lòng trắc ẩn của bà.
Phu nhân Quốc công ta vài lần, cuối cùng dẹp bỏ ý định đuổi ta.
Bà : "Thôi rồi, đã danh chính ngôn thuận bước vào cửa phủ, ta cũng không bạc đãi con. Cứ yên tâm ở lại. Có ta che chở, đừng sợ."
*
Ta biết, phu nhân Quốc công trước khi lấy chồng từng là một nữ tướng mạnh mẽ, lời bà ra nhất định đáng tin.
Thấy bà cam đoan che chở, ta lập tức cúi đầu cảm tạ:
"Phu nhân yên tâm, từ nay người bảo con đi đông, con tuyệt không dám đi tây. Người bảo con trèo lên mái nhà, con tuyệt không dám hé răng hỏi đến chuyện dỡ ngói."
Do bẩm sinh mang chứng hàn, vóc dáng ta mảnh mai yếu đuối, càng khiến phu nhân Quốc công thương cảm.
*
Ba năm qua, bà đối xử với ta như con ruột, dạy ta học chữ, quản lý sổ sách, điều hành gia nhân.
Nhờ sự chỉ dạy của bà, ta đã không phụ lòng mong đợi. Quốc công phủ dưới tay ta quản lý, tài lực đứng đầu Biện Kinh, không ai dám nhận là thứ hai.
Phu nhân Quốc công thường khen ta: "Con xứng danh là đệ nhất hiền thê Biện Kinh, thật đáng tiếc con trai ta lại không xứng với con."
Thế , đối mặt với những lời tán dương ấy, lòng ta bỗng trĩu nặng, không dám ra sự thật rằng, trước khi gả cho Tạ Thiệu, ta đã có một người phu quân.
Trước ngày thành thân, ta từng nghĩ rằng mình chẳng còn sống bao lâu, lại bị những câu chuyện trong thoại bản về rung .
Khi ấy, ta đã dùng chút thủ đoạn, quyến rũ một tiểu tướng đang dưỡng thương trong chùa. Ta và hắn đã từng hẹn ước trăm năm, thốt ra những lời rằng ngoài hắn, ta không lấy ai khác.
Chỉ là... tất cả giờ đây đã trở thành quá khứ.
02
Phu nhân đối xử với ta tốt, ta đương nhiên cũng không nỡ để bà phải đau lòng vì đứa con trai quý báu của mình.
Nhân lúc đêm khuya gió lạnh, ta lén lấy chìa khóa từ đường, dẫn Tạ Thiệu ra cửa sau, thậm chí còn nhét vào tay hắn một túi bạc, để hắn khỏi xấu hổ khi tặng thưởng hoa khôi.
"Nhân lúc phu nhân đã ngủ, mau đi đi. Bây giờ tiết trời thu se lạnh, bệnh đau đầu của phu nhân lại tái phát. Vài ngày nữa quay lại, nhớ đừng bà ấy tức giận thêm."
Tạ Thiệu hiếm khi thẳng vào ta, còn trịnh trọng vỗ vai ta : "Trong phủ này, may mà có nàng."
Người ngoài vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tạ Thiệu đang chuẩn bị việc gì đó trọng đại.
Chỉ tiếc thay, hắn chỉ đi đến gánh hát, nghe đàn hát, mà còn không quên căn dặn người vợ này thay hắn chăm lo nhà cửa.
*
Nghĩ kỹ lại, thật nực . Ba năm sau khi kết hôn, Tạ Thiệu lại coi ta như huynh đệ.
Như ngay lúc này, hắn hỏi: "Lâm Cập Xuân, nàng lần đầu đến thăm nhà, tặng son phấn có phải quá tùy tiện không?"
Ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã tự lẩm bẩm: "Quả thật không thỏa đáng. Một nương như nàng ấy chắc chắn thích cầm kỳ thi họa hơn. Ta phải tìm bút tích danh gia, mới khiến nàng ấy vui lòng."
Ta hiểu ngay.
Thì ra vị thiếu gia này lại mê mẩn nương nhà nào đó, mà nghe giọng điệu, lần này e rằng là con nhà đứng đắn.
Chuyện này quả thực không dễ, con nhà danh giá nào lại dám lấy một kẻ phóng túng như ngươi?
Ta không thẳng, chỉ sợ tổn thương trái tim mong manh của hắn.
Nhưng Tạ Thiệu đã tính toán đến ta: "Nương tử, nàng có thể cho vi phu thêm chút bạc không?
Mẫu thân khen nàng giỏi kinh doanh, chắc hẳn nàng hiểu. Những bút tích danh gia luôn đắt đỏ.
Vi phu túi cạn, không có trăm tám mươi lượng vàng thì không dám đến mua đâu."
*
"Trăm tám mươi lượng? Lại còn vàng?" Ta kinh ngạc trước sự phóng khoáng của hắn:
"Ngươi đi cướp thì hơn! Ngươi có biết chi tiêu cả tháng của phủ cũng chỉ khoảng trăm lượng vàng thôi không? Tạ Thiệu, ngươi chắc là để ý Bồ Tát nào, định dát vàng lên tượng sao?"
Tạ Thiệu bị ta cứng họng, vẫn không chịu từ bỏ, giơ tay đòi thêm:
"Thêm chút đi mà. Thật không dối nàng, lần này ta thật lòng thích nàng ấy. Nàng vừa nàng ấy là Bồ Tát, đúng thật, nàng ấy có vẻ cao quý không thể với tới.
Nhất là khi nàng ấy trừng mắt mắng người, ta càng thêm rung . Nếu cưới nàng ấy về, chắc chắn sẽ rất thú vị."
*
Ta sững sờ. Thiếu gia này quả thực quen sống trong nhung lụa, không sợ phiền phức, đúng là không thể hiểu nổi.
Nhưng ta không phải người dễ dung túng cho tính khí tùy tiện của hắn. Ta kéo tay áo, quyết tâm không cho hắn thêm tiền.
Tạ Thiệu cũng không chịu thua, kéo tay áo ta vừa dỗ dành vừa đe dọa:
"Cập Xuân, ta khuyên nàng đừng chọc giận gia. Nên biết là, với thân hình nhỏ bé của nàng, ta chỉ cần một cú đ.ấ.m là đủ hạ gục hai người."
Bạn thấy sao?