Sau khi xem xong, Hạ Tảo An bước đến bấm dừng máy chiếu, màn hình dừng lại.
Âm thanh biến mất, sự im lặng ngột ngạt xuất hiện.
“Đã thấy chưa? Ác Quỷ này...” ngón tay của Hạ Tảo An dừng lại trên màn hình ti vi, hình ảnh lúc Ác Quỷ đang đứng trên hành lang tư thế tay khiêu khích.
Chúng tôi một lúc lâu, vẫn không tìm ra sơ hở nào.
“Thì sao?”
“Mọi người vẫn chưa phát hiện ra à?” Hạ Tảo An thở dài rồi , “Ác Quỷ này so với người mà chúng ta gặp trước đây, chẳng phải dáng người có phần nhỏ nhắn hơn sao?”
Đúng thật a! Lúc này chúng tôi mới phát hiện Ác Quỷ trên màn hình hình như có thân hình nhỏ nhắn hơn nhiều so với Ác Quỷ lần trước biến mất ở nhà vệ sinh.
“A!” Chúng tôi đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
“Như là, Ác Quỷ này khác với Ác Quỷ lần trước?” tôi , “chẳng lẽ Ác Quỷ có đồng phạm?”
“Không sai.” Trong đôi mắt của Hạ Tảo An lóe lên ánh sáng lấp lánh, ngữ điệu càng thêm chắc chắn, “hơn nữa, tôi đã biết thân phận thật sự của đồng phạm đó rồi.”
“Thật sao? Là ai thế?!” tôi và Lý Tiểu Sùng lại một lần nữa kinh ngạc hỏi.
…..
“Đồng phạm của Ác Quỷ chính là nhỉ? Cô Chung Hinh Đồng.”
Chung Hinh Đồng ở trước mặt chúng tôi lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, gò má xinh đẹp trở nên cứng đờ, thần kinh cơ bắp giống như bị hỏng không còn đậy nữa. Cô ấy mở to đôi mắt xinh đẹp, trong con ngươi toàn là sự bất an không thể che giấu .
Cuối cùng, ngày này cũng đã tới...
Cô ấy chằm chằm vào thiếu nữ thanh thuần ngay trước mặt. Cô ấy nhớ nhỏ này đã từng cầu ấy ký tên, tỏ ra không khác gì một fan hâm mộ trẻ tuổi vô tri. Tuy nhiên, vào lúc này, thiếu nữ này giống như đã trở thành một người khác, cao ngạo và tự tin đứng trước mặt mình.
Cô ấy không dám thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ, dùng giọng có phần kiềm chế mà : “Chị không biết em...em đang cái gì?!”
“Không cần phải giấu nữa. Ở khách sạn diễn ra một vở kịch hay thế kia, là với Ác Quỷ thông đồng cùng diễn với nhau nhỉ.”
“Nói gì chứ!” Cô ta dường như rất tức giận, “sao tôi có thể thông đồng với Ác Quỷ ! Kẻ ngu cũng biết, hắn là người muốn tấn công tôi mà!”
“Không sai, trong mắt người khác thì hai người chắc hẳn khắc nhau như nước với lửa. Chính bởi vì như , phía cảnh sát mới không ý đến khả năng hai người hợp tác với nhau.”
“Em càng lúc càng vô lý! Nói tóm lại một câu, nếu như em dám bịa đặt tung tin, coi chừng nhận lấy thư mời từ luật sư của tôi đi!” ta uy hiếp, điều này càng khiến cho sự hoảng loạn trong lòng ta bộc lộ ra.
Chung Hinh Đồng rút ra một điếu thuốc, đốt nó lên, hút mấy hơi thật mạnh, bị sặc mà ho liên tục, mặt cũng đỏ au.
“Cô sẽ không đâu.” Hạ Tảo An lại một cách tự tin, nụ đó khiến người ta không gì ấy, “nếu như đến tòa án, thì chuyện đó sẽ bị bại lộ. Chắc không muốn tự tay bóc trần bí mật mà mình luôn giấu kín đâu nhỉ?”
Câu này khiến Chung Hinh Đồng chấn sâu sắc, ngón tay kẹp điếu thuốc cũng hơi run rẩy không yên.
“Ha, em tôi có bí mật? Tôi thì có thể có bí mật gì chứ?” ta muốn tạo ra một nụ chế giễu, gương mặt méo mó không .
“Chính là bí mật giữa và Trần Vũ Sinh.”
“A!” Chung Hinh Đồng thất thanh kêu lên, điếu thuốc trên tay cũng vì bất ngờ mà rơi xuống bên trong gạt tàn.
Mặt ta trắng bệch, sắc hồng hào nhanh chóng biến mất. Cuối cùng thì giấy cũng không gói lửa a, suy nghĩ này đã đánh tan chút ý chí phản kháng cuối cùng của ấy. Cô ấy chán nản ngồi trên ghế sô-pha, khí thế hùng hổ ép người ban nãy biến mất hoàn toàn mất hình mất dạng.
Hạ Tảo An bắt đầu suy luận của ấy, trước tiên là bắt đầu từ việc Lý Tiểu Sùng gặp phải Ác Quỷ đó.
Đó là sáng sớm ngày hôm sau sau khi nhận thư đe dọa, Lý Tiểu Sùng nhận lệnh canh gác tại biệt thự của Chung Hinh Đồng. Anh ấy bị tiếng bước chân của Ác Quỷ cho tỉnh giấc, nhoài người dậy xem thử, chỉ thấy Ác Quỷ chạy về phía sân vườn. Anh ấy nhanh chóng đuổi theo, không ngờ...
“Ác Quỷ chính là biến mất ngay chỗ này phải không?” Hạ Tảo An đứng trong sân vườn, sau khi xem Lý Tiểu Sùng diễn lại vụ án mà cậu ấy trải qua, thì phân tích, “lúc đó, trong sân không có ai, còn trong nhà thì có quản gia và Chung Hinh Đồng.” Cô ấy vừa vừa bước đến trước bức tường cao, “bức tường cao thế này, chắc chắn không thể nào vượt qua trong vòng mấy giây .”
“Đúng , chính vì như nên tôi mới thấy rất kì lạ!” Lý Tiểu Sùng hỏi, “Ác Quỷ thế nào mà biến mất ?”
“Cái đó thì phải hỏi quản gia và Chung Hinh Đồng rồi.” Hạ Tảo An ném câu hỏi này sang cho hai người phụ nữ đang đứng bên cạnh cửa kính.
Họ nhau một cái, ánh mắt né tránh, bộ dạng không muốn phối hợp.
Hạ Tảo An thì mặc kệ họ, sau đó phân tích: “Tôi nghĩ, Ác Quỷ đó biến mất như thế này.” Cô ấy bước đến chỗ góc ngoặt, bản thân đóng vai mình là Ác Quỷ đang chạy trốn, “sau khi Ác Quỷ chạy qua khúc ngoặt, thì ngay lập tức chạy vào trong nhà.”
“Sao có thể như ?!” tôi hỏi một cách khó hiểu, “ người ở trong nhà không phát hiện ra hắn sao?”
“Họ không những phát hiện ra hắn, mà còn nhanh chóng đóng cửa kính lại. Lúc đó quản gia A Ngân đang còn dọn dẹp phải không? Tôi nghĩ lúc đó bà ấy đang xóa đi dấu chân mà Ác Quỷ để lại trên sàn, cho nên, Lý Tiểu Sùng sẽ không phát hiện Ác Quỷ chạy vào trong nhà. Câu đố về sự biến mất, chẳng qua chỉ là hành mà đôi chủ tớ này vô tạo ra để che giấu cho sự tồn tại của một người nào đó mà thôi.”
“Người nào đó? Ý em là...”
“Không sai, chính là người của Chung Hinh Đồng - Trần Vũ Sinh. Ác Quỷ đó chính là Trần Vũ Sinh. Có thể ta nghe thông tin Chung Hinh Đồng bị tống tiền, lo lắng nên mới chạy đến xem hình thế nào, không ngờ lại bị Lý Tiểu Sùng vô thấy.”
“A!”
Bạn thấy sao?