Vị Thám Tử Ngạo [...] – Chương 55

Một người đàn ông đeo kính vừa gọi điện thoại vừa bước đi vội vàng trên hành lang. Ban nãy ta bước ra từ căn phòng ở phía bên đó, xem ra là khách vừa mới vào trú tại tầng 12.

Hành lang trông không khác mấy so với trên ti vi. Lúc đó cánh truyền thông và cảnh sát đang đứng ở chỗ chúng tôi đang đứng bây giờ, còn phía bên kia cũng có mười mấy cảnh sát, nếu như , hành lang này chẳng khác gì một căn phòng khép kín.

Ác Quỷ cách nào mà bước vào một căn phòng khép kín chứ?

Theo những gì mà người thợ điện vừa , nếu như có người kéo cầu dao xuống, tám chín mươi phần trăm người đó là Ác Quỷ. Tôi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng lắm. Nếu như Ác Quỷ chạy xuống phòng điện để kéo cầu dao, lúc mất điện thì phía cảnh sát đã đuổi lên đến tầng 7, thế thì sao mà hắn chạy lên tầng 12 sớm hơn cảnh sát ?

Chẳng lẽ Ác Quỷ có đồng bọn sao?

Cho dù là không kể đến người xuất hiện ở phòng điện, việc Ác Quỷ xuất hiện ở tầng 12 nên giải thích thế nào đây?

Tôi đưa mắt dãy cửa phòng dài dọc hành lang, đột nhiên lại nghĩ đến, nếu như Ác Quỷ vòng qua nhóm cảnh sát đang trực ở tầng 12, chạy đến một căn phòng nào đó ở tầng 11, rồi từ cửa sổ trèo lên một phòng nào đó ở tầng 12 thì sao?

Làm như không phải là không , về mặt thời gian thì rõ ràng là có chút gấp gáp. Hơn nữa Ác Quỷ phải có lá gan và bản lĩnh rất lớn mới có thể từ độ cao 11 tầng lầu leo lên thêm một tầng nữa, dùng cách tương tự, cũng có thể biến mất từ phòng của Chung Hinh Đồng.

Nhưng thật sự là đúng như những gì tôi suy luận sao? Tôi cảm thấy, Ác Quỷ chắc chắn đã dùng một cách gì đó cao minh hơn. Ánh mắt của tôi lại vô thức dừng lại trên người Hạ Tảo An.

“Tính trộm ngực của tôi à? Đồ háo sắc! Tôi nông phu tam quyền đập cậu một trận bây giờ!” ấy để ý đến ánh mắt của tôi, lập tức lấy hai tay che ngực, tức giận mắng.

Tôi cảm thấy muốn khóc mà không thành tiếng: “Ây da, không phải đâu! Cất cái nông phu tam quyền của cậu vào đi!”

“Còn dám không phải? Rõ ràng tôi đã thấy ánh mắt của cậu lén vào phần ngực của tôi!”

“Thật sự không có mà! Tôi không có ! Tôi thề độc luôn không hả?”

“Vậy thì , nếu như ban nãy cậu có , thì uống nước sôi sẽ bị chết đuối! Ăn đậu phụ sẽ bị nghẹn chết! Uống sữa bột sẽ bị ngộ độc melamin C3H6N6 mà chết!”

Thật tàn ác.

“Được .” Tôi chỉ có thể cố nặn ra một nụ khổ, trong lòng chỉ biết kêu oan, ban nãy thật sự là tôi chỉ bất giác vào vị trí tim của ấy.

Cái nhân cách đó khi nào mới có thể tỉnh lại đây nhỉ? Nếu như là “người đó”, chắc chắn có thể giải câu đố hóc búa này rồi.

Dùng chìa khóa của chị lễ tân đưa cho, chúng tôi bước vào căn phòng hạng sang mà Chung Hinh Đồng thường ở.

Căn phòng rộng rãi với khung cửa sổ lớn, cơn gió mát lành không kiêng dè gì thổi xộc vào trong. Trong căn phòng hơn một trăm mét vuông, ti vi và mọi thứ cần thiết đều sẵn có, giường đệm rõ là có chút bừa bộn, mấy chiếc tách trên bàn uống trà cũng không ngay ngắn. Trải qua sự náo loạn tối hôm qua, hình như chưa có ai đến sắp xếp dọn dẹp lại căn phòng này.

Cơ hội có thể tìm manh mối rõ là mù mịt, chúng tôi đi một vòng xung quanh phòng. Tôi nghĩ đoàn đội của Mễ Kiệt tối hôm qua chắc hẳn đã tiến hành lục soát tỉ mỉ căn phòng này rồi.

“Tôi vào nhà vệ sinh một chút trước đã.” Hạ Tảo An lập tức chạy vào bên trong căn phòng nhỏ phía bên kia, đóng cửa lại.

Tôi với Lý Tiểu Sùng thì đến bên cửa sổ xem xét. Tối hôm qua trên ti vi, tôi thấy ông tôi chính là chạy đến trước khung cửa sổ này, chắc ấy cũng cho rằng Ác Quỷ chạy trốn từ chỗ này đây.

Vấn đề là, Ác Quỷ chạy trốn bằng cách nào?

Sau khi tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện suy luận lúc trước của mình rất khó thành lập. Bức tường bên ngoài tòa nhà rất trơn láng, khoảng cách các ô cửa sổ giữa các tầng cách nhau ba bốn mét, gần đó cũng không có vật gì có thể bám vào như ống nước chẳng hạn, nếu không nhờ vào những dụng cụ như dây thừng, thì hầu như không thể nào dùng tay không mà trèo xuống dưới . Cũng với nguyên lý này, hắn cũng không thể nào dùng tay không mà trèo từ tầng 11 lên tầng 12 .

Cứ như , câu đố này càng khó giải quyết rồi.

“Chỗ này đúng là sang trọng ghê a!” Hiếm khi đến chỗ như , Lý Tiểu Sùng không ngừng cảm thán. Anh ấy ngồi phịch xuống trên ghế sô-pha, vừa mới gác chân lên trên bàn trà, không ngờ có người đột nhiên đẩy xe xông vào, việc này dọa ấy một phen, vội vàng rút hai cái giò lại.

Một dì phục vụ mặc áo nhân viên màu trắng bước vào, ngạc nhiên chằm chằm vào chúng tôi: “Các người đang gì thế?”

“Cảnh sát, cảnh sát.” Lý Tiểu Sùng vội vàng lôi thẻ cảnh sát ra.

“Ồ.” Dì ấy xong công việc dọn dẹp thì cũng không hỏi gì thêm, bước đến bên chiếc giường để công việc dọn giường.

Tôi đang tính hỏi dì ấy mấy câu, đột nhiên nghe thấy một tiếng “huỵch” trong nhà vệ sinh.

Có chuyện gì thế? Tôi với Lý Tiểu Sùng ngơ ngác nhau, thầm nghĩ không phải là Hạ Tảo An xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nghe âm thanh như , hình như ấy đã đụng trúng thứ gì ở trong đó rồi.

Sau mấy giây im lặng, cuối cùng tôi quyết định bước qua đó để hỏi han hình.

Tôi vừa chuẩn bị xông vào, thì cửa đã mở ra. Hạ Tảo An xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi thấy ngạc nhiên, bởi vì trên mặt ấy có một ánh cảnh giác giống như chim ưng.

“Người đó” tỉnh lại rồi!

“Đau đầu chết mất.” Hạ Tảo An xoa xoa lên trán rồi .

Thì ra ấy ở trong nhà vệ sinh không cẩn thận nên trượt ngã, sau đó đụng trúng vào cánh cửa nên bất tỉnh. Bây giờ trên trán sưng u một cục.

Cô ấy bước ra phòng khách: “Đây là phòng mà Chung Hinh Đồng ở à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...