“Hả? Còn cần phải điều tra à? Chuyện này thì em không quyết định . Quản lý ơi!.” Chị lễ tân quay người lại gọi người quản lý đang còn chuyện với khách ở bên kia. Người quản lý vừa đi tới, vừa tò mò dò xét ba người chúng tôi. Một cảnh sát trông giống như sinh viên đại học và một cặp đôi học sinh trung học khó tránh khỏi có chút kì lạ.
Sau khi nghe chị lễ tân trình bày xong, quản lý khách sạn cũng chau mày lại, một cách oán trách: “Cảnh sát các không thể nào điều tra một lần cho xong sao? Đúng thật là phiền phức cho người khác!”
“Xin lỗi nhé. Không còn cách nào khác, điều tra án nhiều khi là như đó.”
“Thôi , thôi , các điều tra cũng , không phiền đến khách đang trọ trong khách sạn này.”
“Đương nhiên! Đương nhiên!”
Lý Tiểu Sùng phụ họa rồi , vừa dẫn chúng tôi đi mấy bước, liền nghe quản lý khách sạn hỏi với theo từ đằng sau: “Sếp à, dẫn theo học sinh trung học gì thế?”
Bước chân chúng tôi khựng lại, có chút chột dạ, đỉnh đầu lấm tấm mồ hôi.
“Ò, họ hỗ trợ điều tra.”
“Ồ, có chuyện như à.” Quản lý khách sạn không nghi ngờ gì thêm, sau đó thì quay người đi, tiếp tục chuyện với khách.
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến trước thang máy. Con số màu đỏ ở bên trên chuyển theo nhịp, thể hiện số tầng mà thang máy đang đi xuống.
Tôi đột nhiên : “Ây, chúng ta đừng đi thang máy, đi thang bộ đi.”
“Tại sao ? Đi thang bộ mệt lắm!” Hạ Tảo An bĩu môi một cách khó chịu.
“Tối hôm qua Ác Quỷ cũng đi thang bộ, có lẽ, không chừng chỗ cầu thang còn lưu lại chứng cứ gì đó thì sao.”
Thế là chúng tôi chuyển hướng đi về phía thang bộ.
Vừa mới bước vào, Hạ Tảo An liền “Ơ” lên một tiếng: “Sao cầu thang còn thông xuống bên dưới ?”
Theo như chúng tôi thấy, cầu thang hình như còn thông xuống tầng hầm. Thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt yếu ớt chiếu vào lối đi, một cảm giác khiến người ta ngột thở dần dần lan rộng. Giống như cầu thang ở bên dưới thông xuống địa phủ , không khí lạnh lẽo từ dưới đó tràn lên phía trên.
“Xuống dưới xem thử đi.”
Vừa nghe tôi , Hạ Tảo An túm lấy cánh tay tôi theo phản xạ có điều kiện: “Không có ma đó chứ?”
“Cậu bị ngớ ngẩn à? Thế giới này gì có ma?”
Nói còn chưa dứt câu, bên dưới cầu thang đột nhiên vọng đến tiếng bước chân u ám.
Cộc – cộc – cộc –
Một cơn ớn lạnh lúc này chạy khắp các đầu dây thần kinh của tôi. Da trên khắp người tôi thít chặt lại, cổ họng khô rát đậy một chút.
Hạ Tảo An cũng sợ hãi cực độ, bấu chặt lấy cánh tay tôi. Tôi đau đến mức muốn hét lên lại không dám hét thành tiếng.
Một bóng người mảnh khảnh từ từ bò ra từ trên tường. Hơi thở của chúng tôi suýt chút nữa thì dừng lại.
Hạ Tảo An đột nhiên niệm thần “thiên linh linh địa linh linh”. Mấy đạo sĩ mình thấy trên ti vi đều như , Hạ Tảo An chỉ niệm sáu chữ “thiên linh linh địa linh linh” này thôi, nên cứ niệm đi niệm lại, cũng không biết là có tác dụng gì không, dù sao thì đôi chân cũng đã bắt đầu run cầm cập rồi.
“Uây, ai đó?” Rốt cuộc vẫn là Lý Tiểu Sùng can đảm, ấy lên tiếng hỏi.
“Cái gì mà ai đó?”
Theo sau giọng đó, một gương mặt người hiện lên trong ánh đèn mờ mờ. Người đàn ông đang đi lên có dáng người chắc nịch, gương mặt dẹt dẹt, tuy là không đẹp trai, cũng không phải là gương mặt quỷ dọa người.
Chúng tôi tạm thời thấy yên tâm, hơi thở bị kìm nén trong lồng ngực cũng thở hắt ra.
“Cậu là ai?” Người đàn ông vừa bước lên vừa hỏi. Ông ấy mặc chiếc áo công nhân màu xanh đậm, hai con ngươi đục ngầu chuyển lên chuyển xuống trên người chúng tôi.
Lý Tiểu Sùng đưa thẻ cảnh sát về phía ông ta.
“Ha, là sếp à. Có phải là đến để điều tra vụ án tối hôm qua không?” Người đàn ông đoán rất chuẩn.
“Không sai. Chúng tôi đến để điều tra bổ sung. Xin hỏi ông là...”
“Tôi là thợ điện ở đây, đây là thẻ công tác của tôi.” Người đàn ông trình ra chiếc thẻ nhân viên kẹp trong túi áo trong của ông ấy.
Tôi cầu thang bên dưới, hỏi: “Ở bên dưới là chỗ nào thế?”
“Phòng máy điện á.”
“Ồ.” Chẳng trách ông ấy đi từ dưới đó lên.
“Ở đây chỉ có một mình ông là thợ điện sao?”
“Không phải . Chúng tôi có ba người, mà lúc trực ban thì chỉ có một thợ điện thôi.”
“Vậy tối hôm qua là ông trực ban à?”
“Không sai.”
“Tối hôm qua tại sao khách sạn lại đột ngột mất điện?”
“Bị người ta kéo cầu dao điện đó.”
“Ây!” tôi có chút kinh ngạc, “không phải là sự cố sao?”
“Làm gì có!” người thợ điện phẩy tay, “là bị người khác cố ngắt điện đó. Vẫn là tôi vội vàng chạy đến kéo cầu dao điện lên mà.”
Tôi vội lôi sổ và bút ra, nhanh chóng ghi chép lại. Người thợ điện lườm tôi một cái, trong ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi. Chắc là ông ấy cảm thấy rất kì lạ với hành của một học sinh trung học như tôi.
“Vậy, lúc ông tới đó thì có phát hiện gì không?”
“Cái này chẳng phải là tôi đã báo cáo với cảnh sát các cậu rồi sao? Sao lại hỏi nữa ! Tôi đã rồi, không có để ý thấy có gì kì lạ hết.”
“Cũng không gặp phải ai sao?”
“Có gặp!” người thợ điện lớn đầy tức giận, “đã gặp rất nhiều người! Lúc đó cả khách sạn loạn hết cả lên, không thấy rõ, lúc tôi chạy đến đây thì đụng phải không ít người. Tôi còn bị cho một trận!”
Tôi ông ấy với vẻ thông cảm, lại hỏi: “Lúc ông chạy đến phòng điện, có thấy cái người kéo cầu dao điện kia xuống không?”
“Không có, hơn nữa tôi sao biết là ai kéo chứ. Còn câu hỏi gì khác nữa không?”
Người thợ điện rõ ràng là càng lúc càng mất kiên nhẫn. Tôi cũng không muốn chọc thủng cái thùng thuốc nổ này, nên vội kết thúc cuộc chuyện.
Bạn thấy sao?