Xuất hiện trước mặt ấy là một người đàn ông có gương mặt khắc khổ, đôi mắt trũng sâu và khuôn mặt hốc hác, đầu tóc thì rối bù, khiến người ta cảm thấy thật nhếch nhác. Hơn nữa trên người người đàn ông đó còn hơi bốc mùi, giống như đã nhiều ngày không tắm gội.
“Ông chính là Ác Quỷ?”
“Tôi không biết Ác Quỷ là ai!” Người đàn ông đó ngẩng cổ lên liều mạng hét to, “tôi không phải Ác Quỷ! Tôi vốn dĩ sống dưới chân Thiên Kiều, có một gã đến cho tôi một trăm tệ, bảo tôi ăn mặc giống như rồi đến khách sạn này!”
Toang rồi! Trúng kế điệu hổ ly sơn của Ác Quỷ rồi!
Mễ Kiệt thầm trong lòng không xong rồi, lập tức ngẩng đầu lên bốn phía xung quanh. Lúc ánh mắt lướt đến chỗ cầu thang, cả người ấy cứng đờ. Cái tên khốn gian ác đó lúc này đang ở ngay đó, đắc ý về phía bên này, sau đó thì chạy vào trong.
“Khốn kiếp! Mau đuổi theo!” Mễ Kiệt nổi cơn tam bành, hét lớn.
Lúc chạy qua đó, ấy phát hiện ở chỗ cửa sau có một cảnh sát đang nằm bất tỉnh. Sự nhốn nháo ban nãy gần như đã thu hút tất cả mọi người đến đây, điều này đúng với mong muốn của Ác Quỷ, hắn đánh ngất xỉu cảnh sát đang canh ở cửa sau dễ như bỡn, nghênh ngang bước vào trong khách sạn. Mẹ kiếp! Thế quái nào mà mình lại trúng kế một âm mưu đơn giản như chứ! Mễ Kiệt ân hận không thôi. Anh ấy tuyệt đối sẽ không để cho Ác Quỷ đạt âm mưu.
“Đội A và đội B ý, Ác Quỷ đang xông về phía mọi người! Nhất định phải bắt hắn, nếu gặp phản kháng thì chết không tha!”
“Rõ!”
Lúc Mễ Kiệt xông lên cầu thang, phía sau còn có mười mấy cảnh sát và đám nhà báo săn tin ùn ùn đi theo, một nhóm cảnh sát khác thì đi thang máy lên thẳng tầng 12.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Do tính náo của sự việc, đài truyền hình còn đặc biệt chương trình trực tiếp 24 giờ, nên chúng tôi không cần có mặt ở hiện trường cũng có thể nắm thông tin trực tiếp. Thế là, “đội trinh thám ba người” chúng tôi hẹn nhau xem truyền hình trực tiếp tại nhà của Hạ Tảo An.
Đợi ở nhà Hạ Tảo An suốt một ngày, lúc này chúng tôi mới thật sự trở nên kích căng thẳng. Nha đầu Hạ Tảo An này hét một cách phấn khích, còn túm chặt lấy cánh tay tôi đau ơi là đau.
“Mau đuổi theo! Mau đuổi theo! Bắt lấy hắn!” giống như là ấy đang xem một bộ phim hình sự có tiết kịch tính. Còn một người khác đang ở trong cơ thể của ấy, có phải là đang dùng đôi mắt điềm tĩnh để theo dõi màn hình ti vi không nhỉ?
Một cơ thể, hai nhân cách a...
Chúng tôi căng thẳng chăm theo dõi màn hình ti vi. Hình ảnh sau đó rung lắc dữ dội do máy quay phim đang di chuyển, hình ảnh những đôi chân đan xen chen chúc nhau trên cầu thang. Người vác theo máy quay phim cũng mệt đến thở hồng hộc, có thể nghe cả tiếng thở dốc của ấy.
Cô dẫn chương trình cũng không còn quan tâm đến hình tượng nữa, liều mạng chạy theo cảnh sát, có lúc còn quay đầu lại báo cáo hình: “Kính thưa quý vị khán giả, chúng tôi đã đến lầu bảy rồi! Phù phù... rốt cuộc... Ác Quỷ có thể đột phòng tuyến của cảnh sát, vào phòng của Chung Hinh Đồng hay không đây? Chúng ta... hãy chờ xem!”
Ngay vào lúc này, màn hình đột nhiên tối đen.
Trời ơi, ngay khúc quan trọng mà!
Hạ Tảo An vừa muốn chạy đến kiểm tra xem liệu có phải là ti vi có vấn đề gì không, kết quả sau đó màn hình lại sáng lên, trước mắt nổi lên một vầng ánh sáng trắng, xung quanh rõ ràng là rất tối, trông có vẻ như là máy quay phim đã bật đèn pha.
Trong luồng ánh sáng trắng đó, gương mặt của người dẫn chương trình có chút bối rối: “Thưa quý vị...hiện nay khách sạn đã bị cúp điện đột ngột!”
Là kế hoạch của Ác Quỷ sao?
Trong không gian tối tăm mờ mịt đó, mấy người ở trong ti vi mồ hôi nhễ nhại cuối cùng cũng đã chạy lên tới tầng 12.
Ống kính bắt bóng lưng của Mễ Kiệt, chỉ thấy ấy hét lớn lên với thuộc cấp đang canh giữ tại tầng 12: “Ác Quỷ! Đã chạy lên đây chưa?”
“Không có! Chưa chạy lên đây!”
“Sao có thể ? Đội C sao rồi?!”
“Cúp điện rồi! Chúng tôi đang bị nhốt trong thang máy!”
“Khốn kiếp! Chúng ta mau chạy đến phòng Chung Hinh Đồng xem thử!”
Mọi người xông về phía hành lang. Đột nhiên, có điện lại rồi, đèn đóm bên trong khách sạn bật sáng lên.
“Đội trưởng Mễ!” có viên cảnh sát kinh hoàng thét lớn, “Ác Quỷ... hắn...hắn đang ở bên ngoài phòng của Chung Hinh Đồng!”
“Cái gì?!”
Mọi người theo hướng giọng phát ra, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy nhân vật giống như vong hồn kia lúc này đang đứng ở phía bên kia hành lang, quay đầu lại, tư thế tay ngón cái hướng xuống dưới. Đây rõ ràng là đang chế nhạo đám người bị hắn ta lừa xoay như chong chóng.
“Ác Quỷ xuất hiện rồi! Hắn ta xuất hiện rồi!”
Cô dẫn chương trình hét to đầy kinh ngạc, bên trong ống kính toàn là những gương mặt biểu cảm giống như thấy quỷ. Chúng tôi ngồi trước màn ảnh nhỏ cũng đến ngơ người. Cả thành phố Quảng Châu vào lúc này dường như im bặt.
“Sao có thể chứ?” Lý Tiểu Sùng ở bên cạnh há hốc mồm, “ sao mà hắn có thể chạy qua đó !”
Đây quả thật là một bí ẩn.
Bạn thấy sao?