Ở phần sau của quyển nhật ký, lại xuất hiện những tiết khiến người ta không ngờ đến. Nửa phần đầu quyển nhật ký thì ấy toàn là thể hiện thầm kín của mình đối với Chung Hinh Đồng, bắt đầu từ trang mười tám trở đi, cũng chính là vào khoảng một năm trước, trong nhật ký đã có thêm một nỗi ghen ghét căm hận.
Căn cứ vào nội dung trong nhật ký mà phán đoán, sau khi Đường Chính biết “chuyện gì đó”, thì rõ ràng tâm trạng đã chịu sự đả kích rất lớn, do đó mà cảm thấy chán nản, cảm đối với Chung Hinh Đồng cũng bắt đầu trở nên phức tạp. Trong một trang nào đó của nhật kí ấy có viết rằng: “Nếu như chóc có thể khiến tôi có hạnh phúc, tôi bằng lòng biến thành một người độc ác.”
Chỉ dựa vào một điểm này thôi, mối hiềm nghi về ấy càng không thể rửa sạch. Hơn nữa, với tư cách là trợ lý của Chung Hinh Đồng, ấy có rất nhiều cơ hội để có thể ra tay.
Như , bởi vì thầy chủ nhiệm phát hiện ra thân phận thật sự của ấy nên mới bị diệt khẩu sao? Phán đoán như thì cũng hợp hợp lý.
Tất cả những suy đoán, chỉ có thể chờ sau khi tóm Đường Chính, thẩm vấn từng cái một thì mới biết rõ .
Một tuần sau, chúng tôi tham dự đám tang của thầy chủ nhiệm. Không lâu sau đó, bên phía cảnh sát cũng truyền ra tin tức – Đường Chính đã bị bắt giữ đưa về quy án.
Lúc đó ấy đang tính dùng chứng minh nhân dân giả để thông qua cảng La Hồ của Thâm Quyến rồi đến Hồng Kông, kết quả bị nhân viên kiểm tra biên giới bắt quả tang, lập tức bị áp giải quay trở lại Quảng Châu. Dưới sự gặng hỏi của Mễ Kiệt, Đường Chính thừa nhận hôm đó quả thật ấy đã đến gặp thầy chủ nhiệm, lúc ấy đi đến phòng lưu trữ, thì thầy chủ nhiệm đã chết rồi.
Anh ấy nhất thời sợ hãi, vội co giò bỏ chạy. Nhưng lúc xuống lầu thì vừa hay phát hiện nhóm chúng tôi đang muốn đi lên, cho nên ấy chỉ có thể bọc hướng cầu thang bên kia để đi xuống lầu hai, rồi nhân lúc nữ trong phòng mĩ thuật không để ý mà lén lút chuồn ra ngoài.
Nếu như sự việc đúng thật như những gì ấy , nội dung trong quyển nhật ký nên giải thích thế nào. Đối mặt với câu hỏi này, Đường Chính không thể không thừa nhận tính chân thật của quyển nhật ký. Anh ấy quả thật có ngưỡng mộ Chung Hinh Đồng, cũng từng có những sự độc ác bột phát, ấy không hề thực hành mấy suy nghĩ tà ác đó. Người không phải là do ấy , tại sao ấy phải chạy trốn?
Cái này, lời giải thích của Đường Chính khiến cảnh sát rất bất ngờ. Anh ấy ấy đến trường để gặp thầy chủ nhiệm, là bởi vì buổi tối ngày hôm trước ấy đã nhận điện thoại của thầy chủ nhiệm. Hình như thầy chủ nhiệm đã biết Ác Quỷ là ai, cho nên muốn riêng cho ấy biết. Anh ấy nghĩ vì sự an toàn của Chung Hinh Đồng, nên mới vui vẻ đến đó. Mà sau khi ấy chạy khỏi hiện trường vụ án rồi quay về nhà, thế mà lại nhận điện thoại từ thầy chủ nhiệm!
Chẳng lẽ người chết sống lại sao?
Không thể nào! Lúc đó Đường Chính mới phát giác ra giọng đó không phải là của thầy chủ nhiệm, là có người đang giả danh thầy chủ nhiệm. Người đó với ấy, ấy đã bước vào cái bẫy mà hắn đã giăng sẵn, ấy sẽ bị cảnh sát nhận định là hung thủ người, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, nếu như không muốn ngồi tù, thì tốt nhất ấy phải chạy trốn ngay.
Đường Chính lúc này mới ý thức mình đã trúng bẫy của người khác. Anh ấy nhất thời nóng vội, nhanh chóng thu dọn hành lý chạy đến khách sạn ngủ một đêm. Tối đó ấy suy trước tính sau, trải qua cuộc đấu tranh nội tâm, cuối cùng ấy quyết định muốn đến đồn công an để rõ sự . Không ngờ, ngày hôm sau lúc ấy xem tin tức buổi sáng, phát hiện mình đã trở thành tội phạm bị truy nã.
Vậy thì hay rồi, cái người trong điện thoại kia không sai, ấy sẽ chịu nỗi oan kêu trời không thấu rồi đi ngồi tù. Đường Chính đập tan ý định tự thú trong đầu, quyết định chạy đến Hồng Kông để tránh xa thị phi.
Cái người ở trong điện thoại đó, thật sự có tồn tại sao?
Đương nhiên, chúng tôi không loại trừ khả năng Đường Chính muốn giá họa cho người khác để mong thoát thân. Nhưng mà, thông qua việc điều tra nhật ký điện thoại của ấy, cảnh sát phát hiện có mấy cuộc gọi từ số điện thoại khả nghi, tất cả đều gọi từ điện thoại công cộng trong cửa hàng nhỏ ở trên phố.
Theo như trí nhớ của chủ tiệm, người đến gọi điện thoại là một người đàn ông kì lạ, đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen và khẩu trang. Bởi vì đã đến mấy lần, cho nên chủ tiệm rất có ấn tượng. Nói như , mối nghi ngờ về Đường Chính hình như đã giảm bớt một chút, người đó cũng có thể là do Đường Chính tự đóng giả mà, tự gọi vào di của mình mà không thu hút sự ý cũng không phải là chuyện gì khó.
Còn có một chi tiết không thể xem nhẹ nữa – thời gian tử vong của thầy chủ nhiệm.
Chắc hẳn thầy chủ nhiệm đã bị trong khoảng thời gian sau khi chúng tôi đến lấy vở bài tập. Trong khoảng thời gian chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, nếu như Đường Chính không phải là hung thủ, thì ấy phải thấy thủ phạm mới đúng chứ. Hơn nữa, Đường Chính , lần đầu tiên khi ấy đến phòng lưu trữ cũng không thấy thầy chủ nhiệm, sau đó ấy đi vào nhà vệ sinh một lần, khoảng hai ba phút, lúc định đi ra thì nghe thấy có tiếng bình hoa rơi xuống đất. Anh ấy nghe tiếng rồi đi ra, cũng không phát hiện bóng dáng của bất kỳ ai.
Gần như là đồng bộ với thời gian xảy ra vụ án, ấy không phát hiện ra bất kỳ ai, cái này có thế nào cũng không hiểu . Trừ phi thủ phạm lại một lần nữa chơi trò chơi biến mất.
Trước khi thu thập đủ vật chứng để tố cáo Đường Chính, phía cảnh sát chắc chắn sẽ giữ ấy lại để điều tra.
Bạn thấy sao?