“Ừm, đúng . Hơn nữa, ban nãy lúc chúng ta đến đây, cửa sổ cũng đang đóng. Ở dưới lầu cũng không thấy có người đóng cửa.” Tôi cũng rơi vào trong câu đố khó có lời giải đáp này.
“Nói như , hung thủ đã mở cửa sổ ra, sau đó lại đóng lại à?” ấy bắt đầu mô phỏng theo hình lúc xảy ra vụ án, chầm chậm đi về phía cửa sổ, “không, suy luận đúng hơn đó là, sau khi thầy chủ nhiệm đến phòng lưu trữ, muốn đến bên cửa sổ để mở cửa sổ ra, lúc này Ác Quỷ đột nhiên tiến đến từ phía sau lưng, bất ngờ dùng dây siết mạnh một cái, thầy chủ nhiệm liều mạng giãy dụa, giằng co....”
Cô ấy nhập vai, giống như một người sắp bị siết cổ chết, hai tay bóp chặt lấy cổ của mình, cơ thể không ngừng co giật kịch liệt, sau đó hai mắt trợn trắng, ngã ra đất. Nhìn thấy ấy thể hiện giống như bản thân mình đã có mặt ở đó, tôi gần như cảm thấy có những tiếng kêu than sợ hãi phát ra từ sâu trong bầu không khí lạnh lẽo.
“Đại khái là như thế này: sau khi Ác Quỷ siết cổ thầy chủ nhiệm xong, vì một lý do nào đó, hắn không thể không đóng cửa sổ lại, trong quá trình hắn đóng cửa sổ lại, không cẩn thận đã đụng trúng bình hoa.” Cô ấy vừa chồm người dậy, vừa tiếp tục suy luận, “ mà, tại sao Ác Quỷ nhất định phải đóng cửa sổ lại chứ, như chẳng phải là một tác thừa sao? Hơn nữa người thì phải nên tranh thủ thời gian để mà chạy trốn mới đúng chứ. Không hiểu nổi, đúng thật là không hiểu nổi a!”
Tâm trạng ấy tuy là có chút ủ rũ, mà có nhiều sự thích thú hơn. Nếu như vụ án mà giải quyết quá dễ dàng, có lẽ ấy sẽ cảm thấy nhạt nhẽo buồn chán lắm.
Lúc này ấy đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra. Bên trong căn phòng lập tức sáng hơn nhiều, ánh nắng dịu dàng tràn vào khắp căn phòng. Tầm của chúng tôi cũng trở nên rõ ràng hơn, thoát khỏi bầu không khí u ám rầu rĩ đó. Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy những đám mây trắng trải dài đến tận chân trời.
Hạ Tảo An quay người lại, ánh mắt quay một vòng theo chiều kim đồng hồ, đột nhiên lại quay ngược lại một góc 20 độ. Cô ấy chăm vào chiếc tủ ở cạnh tường. Trên tủ chất đầy đồ đạc, có quả địa cầu, compa và thước tam giác, vân vân dành cho việc dạy học. Bên trong ngăn kính còn có mấy thứ như cờ khen thưởng và cúp thưởng, lớp kính trên tủ soi rõ hình bên trong căn phòng, thấy rõ hình ảnh của mấy người chúng tôi.
Cô ấy đi đến bên cạnh chiếc tủ để quan sát, sau đó thì ngồi xổm xuống.
“A!” Hình như là ấy đã phát hiện ra gì đó, phấn khích kêu lên một tiếng.
Nhưng mà, ấy không hề phát hiện quả địa cầu ở trên nóc tủ đột nhiên lắc lư một cái.
“Coi chừng!”
“Gì cơ?” Cô ấy ngây ngốc ngẩng đầu lên. Quả địa cầu đó trúng phóng rơi xuống đầu ấy.
“Á...”
Sau khi kêu lên một tiếng, Hạ Tảo An ngất xỉu.
Hai phút sau ấy tỉnh lại, lại quay trở về thành thiếu nữ thật thà ngây thơ kia.
Vụ án ngày hôm đó đã kinh đến toàn bộ người trong trường.
Lúc cảnh sát đến nơi thì đã gấp rút phong tỏa tòa nhà tổng hợp. Các thầy và các học sinh chỉ có thể đứng ở bên ngoài dây cảnh báo rồi kiễng chân vào, lúc nghe người chết là thầy chủ nhiệm của chúng tôi, rất nhiều học sinh và giáo viên đều không kiềm chế mà bật khóc. Thầy chủ nhiệm vừa là một người thầy giỏi, vừa là một đồng nghiệp tốt. Cái chết của thầy ấy đối với mọi người mà là một chuyện rất đau buồn.
Còn mấy người chúng tôi là nhân chứng nên bị dẫn về đồn cảnh sát để thẩm vấn, ngay cả ba học sinh ở phòng âm nhạc và phòng mĩ thuật ở lầu hai lầu ba cũng đưa về đồn cảnh sát, cầu hỗ trợ điều tra. Chúng tôi lại đợi một đêm ở đồn cảnh sát, ngoài việc cung cấp lời khai cho vụ án lần này, chúng tôi còn tiết lộ toàn bộ suy luận về câu đố Ác Quỷ biến mất lần trước.
Có điều, bên phía cảnh sát cho rằng người đưa ra suy luận này là Lý Tiểu Sùng. Chúng tôi cũng đã thống nhất, để Lý Tiểu Sùng “thám tử lừng danh” có nhiệm vụ như micro truyền đạt lại lời . Dù sao chúng tôi cũng đều biết thám tử lừng danh thật sự lại là một người khác, điểm chí mạng đó là, “người đó” lại đang ngủ say trong cơ thể của Hạ Tảo An.
Làm sao chúng tôi có thể giải thích với người khác rằng nữ sinh ngây ngô khù khờ này là thám tử án cơ chứ. Hơn nữa, mấy người chúng tôi đều là học sinh trung học, những suy luận do miệng chúng tôi ra thì e là không thể cảnh sát tin phục .
Nhưng Lý Tiểu Sùng thì khác, cho dù ấy là thực tập sinh của trường cảnh sát, ít nhiều gì cũng là một nửa cảnh sát.
Bạn thấy sao?