Vị Thám Tử Ngạo [...] – Chương 42

“Ý cậu là, thầy chủ nhiệm biết Ác Quỷ là ai, cho nên mới bị người diệt khẩu có phải không?” Tôi lý luận một chút.

“Không sai.”

“Nói như , thầy chủ nhiệm là đồng bọn với Ác Quỷ?”

“Ở một mức độ nào đó thì cũng có thể như .”

“Sao có thể !” Có đánh chết tôi cũng không tin, “Thầy chủ nhiệm là một thầy giáo tốt! Thầy ấy không thể nào là đồng bọn với Ác Quỷ !”

“Mọi người nghe tôi ,” Hạ Tảo An bước tới, trên gương mặt trắng nõn dịu dàng ẩn hiện nét trang nghiêm, đôi mắt đen mang theo từ tính xuất thần, tôi cũng bị hấp dẫn, “cậu còn nhớ chuyện lần trước Ác Quỷ biến mất ở nhà vệ sinh chứ.”

“Ừm ừm,” Lý Tiểu Sùng gật đầu còn nhanh hơn tôi nữa, “mau đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?” ấy đã ra tiếng lòng của tôi.

Hùng Nghị và Kiều Kì cũng vội vã muốn biết chân tướng sự việc.

Hạ Tảo An kêu tôi đem quyển sổ ghi chép ra lật lại những ghi về sự kiện đó. Cái thói quen bất cứ chi tiết gì cũng ghi chép lại này của tôi cuối cùng cũng đã có đất dụng võ rồi. Tôi lật quyển sổ tay về mấy trang trước, tuy tôi cũng từng nghiên cứu đi nghiên cứu lại những chi tiết trong đó, vẫn chưa nắm bắt chân tướng.

“Lần đó, chúng ta đã từng thí nghiệm, Ác Quỷ không có thời gian để chạy từ nhà vệ sinh nam sang nhà vệ sinh nữ. Tuy nhiên, suy đoán của nhỏ này đã đúng một nửa rồi, Ác Quỷ trốn trong nhà vệ sinh nữ, nhân lúc chúng ta ở lại trong nhà vệ sinh nam thì mới chuồn ra ngoài.”

Cái này thì tôi không hiểu.

“Vậy Ác Quỷ thế nào mà chạy từ nhà vệ sinh nam sang nhà vệ sinh nữ chứ, chẳng phải đã chứng minh rằng hắn không có thời gian để chạy qua đó sao? Chẳng lẽ hắn biết thuật đi xuyên qua tường à?”

“Không,” Hạ Tảo An lắc lắc ngón tay, “trước giờ tôi chưa từng Ác Quỷ từng vào nhà vệ sinh nam. Ngay từ đầu hắn đã chạy vào nhà vệ sinh nữ rồi.”

“Cái này thì càng không thể nào.” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, “trên mặt đất có dấu chân của hắn chạy vào nhà vệ sinh nam mà! Hơn nữa, thầy chủ nhiệm cũng thấy hắn chạy về phía nhà vệ sinh nam a!”

“Cho nên mới , trong chuyện này, thầy chủ nhiệm với Ác Quỷ là đồng mưu.”

“A!” Tôi giống như là bị người ta cốc một cái vào đầu, tỉnh thêm ra mấy phần.

Hạ Tảo An tiếp: “Suy luận của tôi chính là như thế này: lúc chúng ta đuổi theo Ác Quỷ, thầy chủ nhiệm đã vô phát hiện ra thân phận của Ác Quỷ, chuyện này có thể là phát hiện lúc thầy chủ nhiệm và tên Ác Quỷ giằng co. Với mục đích che đậy cho Ác Quỷ, thầy chủ nhiệm cái khó ló cái khôn, bảo Ác Quỷ chạy vào nhà vệ sinh nữ, còn bản thân thì chạy về phía nhà vệ sinh nam. Để đánh lừa mắt , thầy chủ nhiệm còn cố dẫm vào vũng nước, khiến mọi người nhầm lẫn dấu giày của thầy ấy thành dấu giày của Ác Quỷ. Cứ như , chúng ta liền ngộ nhận rằng Ác Quỷ đã chạy vào trong nhà vệ sinh nam.”

“Nhưng mà...” lúc mối nghi ngờ của tôi còn vướng lại trong cổ họng, thì Hạ Tảo An đã thấu tâm tư của tôi nên tiếp tục : “Sự sắp xếp này vẫn còn một thủ tục cuối cùng nữa, đó chính là thầy chủ nhiệm và Ác Quỷ đã tráo giày với nhau. Chắc hẳn họ đã đổi giày với nhau ở chỗ lỗ hổng trên tường ngay chỗ vòi nước bên ngoài nhà vệ sinh.”

“A! Cho nên, sau khi đổi giày xong, giày mà thầy chủ nhiệm mang sẽ không xuất hiện dấu giày nữa.” Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu.

Lý Tiểu Sùng và mọi người cũng bị thuyết phục bởi suy luận không có kẽ hở này. Tuy là tôi có chút không phục, cũng không thể không thừa nhận sự lợi của ấy.

“Làm thế nào mà cậu ra thế?”

“Vấn đề chính là nằm ở chỗ cỡ giày.”

“Cái này thì có vấn đề gì chứ?”

“Rất đơn giản. Lúc đó tôi đã hỏi cỡ giày của ba người các cậu, của cậu là cỡ 42, của Lý Tiểu Sùng là số 43, của thầy chủ nhiệm là số 42.”

“Chuyện này thì lại sao nữa?”

“Chuyện này thì có chút kì lạ. Khoan nhắc đến Lý Tiểu Sùng, dáng người của cậu cao to hơn nhiều so với thầy chủ nhiệm, thầy ấy là người nhỏ con, theo lý mà thì cỡ giày không thể nào giống với cậu .”

“Nhưng mà, cũng có người tướng thì nhỏ chân to mà.”

“Đương nhiên là không loại trừ khả năng này. Tuy nhiên, cậu thử lại ghi của mình đi. Trong này cậu có ghi, thầy chủ nhiệm đưa chân lên vào đế giày của mình. Cái này thì càng kì lạ hơn, người bình thường đều biết cỡ giày của mình chứ, cậu với Lý Tiểu Sùng đều ra không chút do dự, thầy chủ nhiệm thì phải xuống giày của mình trước rồi mới có thể xác nhận. Điều này chứng tỏ, thầy ấy không biết số giày của đôi giày đó. Khả năng cao nhất ở đây đó là đôi giày đó căn bản không phải là của thầy ấy.”

“Nhưng mà...”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...