Nhà vệ sinh đối diện với sân đá bóng. Lúc này có mấy nam sinh đang còn đá bóng ở đó nữa cơ. Ban nãy họ chưa tới, cho nên chắc là không có ai thấy quá trình Ác Quỷ từ đây chạy ra.
Âm thanh từ trận đá bóng không hề ảnh hưởng chút nào đến Hạ Tảo An. Cô ấy vẫn quan sát giày của chúng tôi. Đột nhiên, ấy giống như đã phát hiện ra gì đó, khóe miệng khẽ mỉm , ngẩng mặt lên với vẻ vô cùng tự tin, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ, giống như một học sinh tìm ra đáp án cho một câu hỏi khó. Cô ấy giơ một ngón tay lên, dùng giọng điệu như tuyên bố mà : “Tôi đã hiểu rồi, kế hoạch của thủ phạm.”
“Hả?”
Chúng tôi chăm ấy. Trên người ấy giống như tỏa ra một ánh sáng có thể xua đuổi bóng đêm.
“Vậy rốt cuộc là thế nào ?”
“Đó là...”
Cô ấy vừa định , tôi đột nhiên phát hiện có một vật bay đến từ đằng sau ấy, vội vàng gọi to lên: “Coi chừng!” Kết quả vẫn không kịp, Hạ Tảo An vừa mới quay đầu lại, liền bị quả bóng đang bay đến đập thẳng vào mặt. Cô ấy kêu lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, hai dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ lỗ mũi... ấy lại ngất xỉu rồi.
Mấy nam sinh từ bên sân bóng đá hoảng hốt chạy sang.
“A! Xin lỗi nha! Bạn ấy... ấy không sao chứ?”
Một nam sinh thấy Hạ Tảo An ngất xỉu trên đất, dáng vẻ sợ sệt, có thể quả bóng này là do cậu ấy đá qua rồi.
Tôi ngồi xổm xuống lay lay Hạ Tảo An, ấy không tỉnh lại. Lý Tiểu Sùng nghĩ ra gì đó, giơ ngón tay ra đưa ra trước mũi của ấy, sắc mặt lập tức xám xịt.
“Uây uây! Cô ấy... ấy không có thở!”
Câu này dọa tất cả mọi người sợ mất hồn mất vía.
“Không phải chứ?” nam sinh đó giống như là nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, sắc mặt lập tức trắng nhợt, từ vai cho đến hai chân đều bắt đầu run cầm cập, năng có vẻ lộn xộn, “Oa....không phải là tôi cố ý đâu...chẳng qua tôi chỉ đá nhẹ một cái mà thôi...đâu biết là nó sẽ bay đến bên này...” cậu ấy bị dọa sắp khóc đến nơi.
Tôi “thi thể” của Hạ Tảo An, đầu óc trở nên trống rỗng.
Ngay vào khoảnh khắc đó, ấy đột nhiên chớp chớp mắt, nhanh như chớp ngồi bật dậy.
“Ây da, đau chết người đó, ai đánh vào đầu tôi ? Ồ, là Mễ Ca Ca cậu có phải không?”
Cô ấy hùng hổ túm lấy tay tôi. Tôi kêu một tiếng oai oái, giật bắn cả người lên.
Hạ Tảo An lồm cồm đứng dậy, vừa phủi phủi bụi trên người, vừa hỏi: “Loạn cào cào cái gì chứ? Mọi người gặp phải ma à?!”
“Cô...rõ ràng ban nãy không có hơi thở mà!” Lý Tiểu Sùng hồn vía chưa ổn, lắp bắp.
“Ồ, là chuyện này à.” Cô ấy vừa nghe qua chuyện này, rõ ràng là điềm nhiên như không có chuyện gì, “vẫn như cũ, tôi từng phẫu thuật tim, cho nên, khi tim mà bị kích kịch liệt thì sẽ bị ngất xỉu. Hi hi, không dọa mọi người chứ?”
À! Thì ra là như a...chẳng trách lúc bắt đầu chạy sắc mặt ấy lại khó coi như , hơn nữa còn có thể bị quả bóng đập vào bất tỉnh.
“Lúc tôi ngất xỉu thì tim sẽ ngừng đập trong mấy giây, mà rất nhanh thì sẽ hồi phục lại thôi. Mọi người không cần lo lắng.”
Tuy là ấy như , mà chúng tôi không thể yên tâm chút nào. Sau này ấy à, tốt nhất là đừng có kích ấy, nếu không ấy mà chết thật thì chúng tôi thảm luôn.
“Đúng rồi. Mọi người đã bắt tên Ác Quỷ chưa?” Hạ Tảo An lại hỏi.
“Gì chứ? Chúng tôi còn đang đợi nghe suy luận của cậu đây! Cậu mau đi, Ác Quỷ dùng mánh khóe gì để biến mất?”
“Suy luận?” ấy ngẩn người ra, nghiêng đầu nghĩ mãi mà vẫn không ra, “suy luận của tôi? Ôi Chúa ơi! Từ khi nào mà tôi án ? Mễ Ca Ca, người bị điên là cậu chứ hả?”
“Nhưng mà, ban nãy rõ ràng là cậu...”
Tôi đem chuyện ban nãy kể cho ấy nghe, không ngờ là ấy vẫn không dám tin, kiên quyết phủ nhận có chuyện như . Dáng vẻ này của ấy, khiến tôi và Lý Tiểu Sùng, và cả thầy chủ nhiệm đều không cách gì hiểu .
Tại sao sau khi ngất xỉu thì ấy lại giống như biến thành một người khác ? Hơn nữa, năng lực suy luận của cái người đó so với nữ sinh đã trở lại bình thường này cao hơn rất nhiều.
Là hai nhân cách sao? Tôi từng đọc trong tiểu thuyết, có người sau khi phẫu thuật não xong thì sẽ tách ra thêm một nhân cách khác nữa, mà nhân cách mới đó có một thiên phú nào đó mà nhân cách cũ không hề có.
Nói như ...trong cơ thể của Hạ Tảo An còn có một người khác nữa?
Không phải chứ?
Bạn thấy sao?