Tôi tức đến trợn cả mắt. Cái người Hạ Tảo An này luôn đối đầu với tôi mà. Lần này ta dám dèm pha suy luận của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta!
“Suy luận của cậu đã bỏ qua một nhân tố rất quan trọng.”
Cô ấy vẫn mang dáng vẻ chắc như đinh đóng cột mà bước đến trước mặt tôi, tôi thực sự tức lộn ruột. Nhưng tôi vẫn kiềm chế cơn lửa giận, hỏi một cách xem thường: “Ồ, là gì thế?”
“Là thời gian. Ác Quỷ không có đủ thời gian để hoàn thành những việc như cậu suy luận.”
“Vì sao?”
Hạ Tảo An bình tĩnh nở một nụ , từ trong đôi mắt sâu thẳm luôn đọng lại một tia sáng nào đó. Cô ấy hỏi tôi: “Lúc Ác Quỷ chạy qua góc cua, cách tầm mắt của mọi người, thì cậu với hắn cách nhau bao xa?”
“Chắc là cũng bốn mươi đến năm mươi mét.”
“Thế thì, từ chỗ khúc cua đến nhà vệ sinh chắc là khoảng năm sáu chục mét, có nghĩa là cự ly cũng không khác nhau mấy, mà khoảng cách từ nhà vệ sinh nam đến nhà vệ sinh nữ thì cách nhau hơn mười mét, cho nên, lúc mọi người hoàn thành xong năm chục mét cách xa đó, thì Ác Quỷ bắt buộc phải hoàn thành chí ít là bảy mươi mét.”
“Nếu như hắn chạy nhanh cũng không phải là không có khả năng a.” Tuy tôi đã cảm thấy lời của ấy cũng hơi có lý, vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.
“Vậy chúng ta thực hành chút đi. Lý Tiểu Sùng chạy nhanh hơn cậu này, cho nên đóng vai Ác Quỷ, đứng ở chỗ khúc cua này, còn cậu nhỏ thì hãy đứng ở chỗ mà ban nãy thấy Ác Quỷ biến mất.”
Theo như những gì ấy , chúng tôi quyết định diễn lại vụ án này một lần nữa.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, ấy hạ lệnh một tiếng, hai người chúng tôi đứng ở hai vạch xuất phát khác nhau bắt đầu chạy. Không thể không , tôi có một âm mưu nhỏ, đó là cố chạy chậm lại, như thì Lý Tiểu Sùng mới có đủ thời gian để hoàn thành những điều như tôi suy đoán a.
Nhưng mà, lúc tôi đuổi đến chỗ khúc cua, vừa hay thấy Lý Tiểu Sùng đang chạy về phía nhà vệ sinh nữ.
“Thí nghiệm thất bại.” Hạ Tảo An ung dung kết luận, “cho nên, Ác Quỷ căn bản không có thời gian chạy từ nhà vệ sinh nam sang nhà vệ sinh nữ. Anh nhỏ, thật xin lỗi, suy luận của cậu không hợp lý rồi.”
“Nhưng mà, nếu như Ác Quỷ chạy cực kì nhanh, thế thì cũng có khả năng chứ.” Tôi có chết cũng không chịu thua.
“Trừ phi hắn chạy còn nhanh hơn phi nhân trăm mét Bolton trong thế vận hội Olympic Bắc Kinh. Hơn nữa, cậu đừng quên là, chạy đằng trước cậu còn có thầy chủ nhiệm nữa đó. Cho dù các cậu không thấy Ác Quỷ chạy từ nhà vệ sinh nam sang nhà vệ sinh nữ, tôi nghĩ thầy chủ nhiệm cũng sẽ thấy chứ.”
Tôi quả là quên mất điểm này. Thầy chủ nhiệm cũng phụ họa theo: “Quả thật là thầy thấy Ác Quỷ chạy vào nhà vệ sinh nam.”
Tôi lập tức ỉu xìu, không thể không thừa nhận trong suy luận của tôi có tồn tại một lỗ hổng rất lớn.
“Thế thì, suy luận của cậu là như thế nào?” Tôi quay sang hỏi Hạ Tảo An.
Tôi muốn xem xem bản lĩnh của ấy thế nào. Bạn nữ này tuy vẻ ngoài trông như một quả trứng ngớ ngẩn, trên thực tế thì tâm tư cẩn thận, khả năng quan sát rất mạnh. Sẽ là như sao?
“Cái này, tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Cô ấy vừa như , tôi gần như ngất xỉu. Đột nhiên, ấy chằm chằm vào giày của tôi, rồi hỏi: “Mọi người mang giày số bao nhiêu thế?”
Tôi đáp rất nhanh: “Tôi mang số 42.”
“Tôi mang giày số 43.” Lý Tiểu Sùng trả lời.
“Còn thầy thì sao?”
Thầy chủ nhiệm đưa chân phải lên số dưới đế giày: “Thầy cũng mang số 42.”
“Ừm...” Hạ Tảo An lại trở nên im lặng không gì, cúi mặt xuống, chau mày nhăn mặt. Rốt cuộc là có chuyện gì ? Câu hỏi hóc búa này mắc kẹt trong đầu ấy, ấy đang cố gắng giải quyết câu đố kì lạ về hai hàng dấu giày này, ánh mắt không ngừng di chuyển trên đôi giày của ba chúng tôi, giống như có thể có chìa khóa giải quyết vấn đề từ mấy đôi giày . Nhưng mà, dấu giày ở trên đất là cỡ 40... đâu có liên quan gì lắm đến giày của chúng tôi đâu.
Cô ấy ngẩng đầu lên bầu trời ở phía trên.
Cô ấy sẽ không cho rằng Ác Quỷ vốn dĩ là nấp trên không trung, sau đó nhảy xuống đó chứ.
Bạn thấy sao?