18
Buổi hẹn hò Thất Tịch,
Chúng tôi đến một nhà hàng Tây sang trọng để ăn tối.
Sau đó, Cố Đình Hàn giống như ảo thuật, bất ngờ tặng tôi một bó hồng đỏ rực siêu to.
Tiếp đó, còn tặng tôi một món quà giá trị không nhỏ nhân dịp lễ.
Cuối cùng, bao trọn một rạp chiếu phim,
Cùng tôi xem một bộ phim cảm ra mắt vào Thất Tịch.
Không ngoài dự đoán—
Đó là một bộ phim dở tệ.
Nhưng những gì sắp xếp đã khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Chúng tôi cũng giống như biết bao đôi nhân khác.
Nắm tay nhau dạo phố.
Đi bộ giữa con đường đông đúc, nhộn nhịp ánh đèn.
Không khí lúc đó có một vẻ đẹp yên bình đến lạ.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ tối.
Anh đưa tôi về nhà.
Xe dừng lại dưới chung cư của tôi.
Anh là người đầu tiên tháo dây an toàn.
Tôi cũng định tháo dây an toàn, ngay lúc đó, bất ngờ nghiêng người về phía tôi.
Gương mặt gần trong gang tấc.
Đôi mắt đẹp đẽ đối diện với tôi.
Trong đó có sự vui vẻ, cũng có cả cảm sâu đậm.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ và có chút ám muội.
Ngay khi đôi môi chầm chậm tiến gần hơn…
Tôi hồi hộp chớp mắt.
Rồi ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ chủ hôn lên mặt một cái thật nhanh.
Sau đó, khuôn mặt đỏ bừng, tôi đẩy ra.
Tự mình tháo dây an toàn.
Như thể xấu hổ đến cực điểm, vội vàng mở cửa xe chạy trốn.
Chỉ để lại một Cố Đình Hàn đang ngỡ ngàng, đưa tay chạm vào gương mặt vừa bị tôi hôn.
Nhưng không biết rằng.
Ngay khi tôi quay lưng bước đi.
Nụ ngại ngùng và vẻ e thẹn trên mặt tôi lập tức biến mất.
Sắc mặt lạnh tanh.
Tôi bước lên lầu.
Vừa vào nhà, tôi lập tức lao vào phòng tắm.
Ôm lấy bồn cầu và nôn thốc nôn tháo.
Sau đó, tôi đứng trước bồn rửa mặt, dùng khăn lau môi mình hết lần này đến lần khác.
Lau đến khi môi đỏ bừng, gần như muốn rướm máu.
Lúc đó tôi mới dừng lại.
Tối hôm đó, khi chuẩn bị bữa trưa cho Cố Đình Hàn ngày mai.
Trong lúc xào rau, tôi “vô ” cho thêm vài thìa muối vào từng món ăn.
Hoặc có khi lại thêm nhiều thìa đường hơn cần thiết.
Ai bảo tôi cứ mãi thất thần khi nghĩ đến cảnh tượng mình chủ hôn ta chứ?
Chắc là, khi ăn những món này, cũng sẽ không trách tôi đâu nhỉ?
Sáng hôm sau, tôi đến công ty với đôi môi hơi sưng nhẹ.
Không ít đồng nghiệp lén lút liếc tôi.
Tôi cũng cờ bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Minh Châu.
Lần đầu tiên, ta thất thần.
Quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, bàn tay vô lực.
Một tách cà phê nóng đổ thẳng lên người ta, ta dường như không có phản ứng gì.
Mãi đến khi có đồng nghiệp phát hiện ra, hét lên nhắc nhở.
Cô ta mới lặng lẽ rời đi, vào nhà vệ sinh xử lý vết bẩn.
Khi trở lại, không chỉ quầng thâm dưới mắt ta nặng hơn.
Mà cả hốc mắt cũng sưng đỏ,
Tròng mắt đầy những tia máu.
Trông cứ như… vừa mới khóc .
Cả ngày hôm đó, tôi luôn cảm nhận một ánh nóng bỏng theo dõi mình.
Ở một góc nào đó, ánh mắt ai đó cứ dán chặt vào môi tôi, như thể muốn thấu nó.
Không biết có người nào đó… đang nghĩ rằng môi tôi bị hôn đến sưng lên không nhỉ?
Nếu đúng thì đây thật sự là một “hiểu lầm đẹp đẽ”.
Một hiểu lầm khiến tôi cảm thấy khá vui vẻ.
19
Ngày hôm sau, Nguyễn Minh Châu lại thay đổi hoàn toàn so với vẻ chán nản hôm qua.
Cả người ta như đang giấu một bí mật to lớn mà chỉ mình ta biết.
Lúc đi ngang qua tôi,
Cô ta thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ có tôi và ta nghe thấy:
“Đừng vội đắc ý, chẳng bao lâu nữa Cố Đình Hàn sẽ thấy rõ bộ mặt thật của thôi.”
Tôi bình thản đáp lại:
“Ồ? Vậy tôi chờ xem.”
Nhưng không hiểu sao—
Cả ngày hôm đó, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
Như thể sắp có chuyện không hay xảy ra.
Mà linh cảm của tôi từ trước đến nay chưa bao giờ sai.
Khi hết giờ , vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty,
Tôi lập tức thấy ba bóng người khiến máu trong người tôi lạnh toát.
Họ đứng giữa một đám nhân viên văn phòng ăn mặc chỉn chu, quần áo của họ lại vô cùng đơn giản, thậm chí có chút nghèo nàn.
Ánh mắt tò mò xung quanh, như thể chưa từng đến một nơi như thế này bao giờ.
Chỉ cần thôi cũng đủ biết họ xuất thân từ gia đình nghèo khó.
Nhưng khi thấy tôi, ánh mắt họ bừng lên sự căm hận và oán giận.
Hàng loạt ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong tâm trí tôi.
Cả người tôi lạnh lẽo đến tận xương tủy.
20
Hôm sau, Cố Đình Hàn với tôi rằng Nguyễn Minh Châu mời cả nhóm thân của đi ăn.
Cô ta còn đặc biệt dặn dò họ dẫn theo người nhà.
Nhưng khi dẫn tôi đến địa điểm hẹn,
Trong phòng bao không hề có nhóm thân nào cả.
Chỉ có Nguyễn Minh Châu một mình.
Cố Đình Hàn nhíu mày:
“Không phải là tiệc họp mặt sao? Những người khác đâu? Cô lại định giở trò gì?”
Chữ “lại” trong câu của khiến sắc mặt Nguyễn Minh Châu thoáng cứng đờ.
Cô ta cố gắng giữ vững bình tĩnh:
“Đừng nóng vội, dù những người khác không đến…”
“Nhưng có lẽ sẽ có một số người quan trọng hơn xuất hiện, đặc biệt là đối với tiểu thư Bạch đây.”
Tôi mỉm , cố tỏ ra bình thản:
“Ồ? Vậy tôi thực sự muốn xem thử, là người quan trọng nào với tôi đến đây.”
Nguyễn Minh Châu hơi nhếch môi:
“Nhưng mà, sự xuất hiện của họ có lẽ sẽ là một bất ngờ lớn với đấy…”
“Nói đúng hơn, có thể không phải bất ngờ, mà là một cú sốc thì đúng hơn.”
Cố Đình Hàn hơi mất kiên nhẫn:
“Cô lại úp mở cái gì ?”
Rồi chủ nắm lấy tay tôi, giọng dịu dàng:
“Nếu là những người em không muốn gặp, thì không cần gặp.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Nguyễn Minh Châu lập tức nhạt, đầy khiêu khích:
“Chẳng lẽ tiểu thư Bạch có chuyện gì mờ ám, không muốn để Cố Đình Hàn biết nên mới muốn trốn đi sao?”
Lời này, chẳng khác nào chặn hết đường lui của tôi.
Nếu tôi rời đi, chẳng khác nào tự chứng minh tôi có điều gì đó che giấu,
Sẽ khiến Cố Đình Hàn nảy sinh nghi ngờ.
Vậy nên, tôi chỉ có thể bình thản :
“Biết đâu lại là cũ thì sao, gặp cũng không có gì to tát cả.”
Nói rồi, tôi kéo tay Cố Đình Hàn ngồi xuống.
Nguyễn Minh Châu tôi một cái thật sâu, ánh mắt khó đoán.
Nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ,
Cửa phòng bao rầm một tiếng bị đẩy mạnh.
Ba bóng người quen thuộc xông vào.
Ngay khoảnh khắc thấy họ—
Cả người tôi như bị kim đâm, theo bản năng đứng bật dậy.
Chiếc ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng “két” chói tai.
Tôi gần như thét lên:
“Sao mấy người lại ở đây!?”
Giọng tôi sắc bén đến mức chói tai.
Sắc mặt tôi suýt nữa thì không giữ nổi.
Nguyễn Minh Châu vô cùng hài lòng khi thấy phản ứng của tôi.
Cô ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn theo nhịp điệu:
“Tiểu thư Bạch, sao tôi lại cảm thấy… khi thấy người thân của mình, không những không vui mà còn có vẻ sợ hãi nữa nhỉ?”
“Cô đang sợ điều gì ?”
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Cố Đình Hàn tôi một chút, rồi lại ba người ăn mặc quê mùa trước mặt.
Lúc này, cha tôi lên tiếng.
Ông ta có một khuôn mặt chất phác, khắc khổ, làn da khô nứt, những nếp nhăn trên gương mặt chồng chéo, khiến ông ta trông già nua hơn tuổi thật rất nhiều.
“Con bé… từ nhỏ đã rất ngang bướng, cực kỳ ích kỷ. Hễ có chuyện gì không theo ý mình, nó liền nổi điên, đập đồ đạc trong nhà không còn gì cả.”
Nguyễn Minh Châu nghe , nụ trên môi càng rộng hơn.
Kế tiếp, mẹ tôi cất giọng đầy ai oán:
“Hơn nữa, thực ra nó còn có một người chồng chưa cưới ở quê. Gia đình chúng tôi nghèo, không thể lo tiền học cho nó.”
“Nó xinh đẹp, từ hồi cấp ba đã chủ bán thân, tìm một người đàn ông để chu cấp tiền học.”
“Thậm chí còn đính hôn với người ta. Nhưng ngay khi thi đỗ đại học trọng điểm, nó liền đá ta ngay lập tức. Trước khi đi, còn lừa lấy hầu hết số tiền của người ta.”
Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Mỗi người một đoạn, như thể đã sắp xếp và học thuộc từ trước.
Nguyễn Minh Châu vừa lắng nghe câu chuyện bi kịch gia đình tôi một cách chậm rãi, vừa quan sát sắc mặt của Cố Đình Hàn.
Cô ta thấy hơi nhíu mày.
Cũng thấy tôi cúi đầu, thân thể thỉnh thoảng lại khẽ run.
Hẳn là đang hoảng sợ.
Nguyễn Minh Châu nghĩ thầm—sớm biết thế này, lúc trước hà tất phải ?
Nhanh chóng, em trai tôi tiếp tục “vạch trần” tội lỗi của tôi:
“Ba mẹ tôi đều là nông dân, lụng cực khổ lắm mới kiếm chút tiền. Nhưng chị tôi rằng học đại học tốn kém, sinh hoạt phí ở thành phố lớn rất cao, bắt ba mẹ nửa năm phải gửi cho chị ấy 50 triệu!”
“Nhưng nhà tôi chỉ trồng trọt, một năm may mắn lắm mới kiếm 30 triệu, sao có đủ tiền cho chị ấy?”
“Ba mẹ không thể cho chị ấy số tiền đó, chị ấy liền đánh mắng họ, ngày nào cũng chuyện!”
“Sau đó, vào buổi tối, chị ấy lén cho ba mẹ uống thuốc mê – loại thuốc mà chúng tôi dùng để đánh ngất heo trước khi mổ. Chờ khi họ bất tỉnh, chị ấy lấy sạch toàn bộ số tiền trong nhà rồi bỏ trốn!”
“Đó là tất cả số tiền mà ba mẹ tôi tích góp trong nhiều năm đấy!”
Giọng điệu của thằng nhóc này so với cha mẹ tôi còn kịch tính hơn.
Nó kể chuyện đầy , khóc thút thít,
Làm không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
“Chúng tôi lần theo đến tận trường đại học của chị ấy, tất cả số tiền đã bị chị ấy dùng để mua quần áo, giày dép hàng hiệu!”
“Bạn bè chị ấy ai cũng nghĩ chị ấy là một tiểu thư nhà giàu!”
“Vậy mà khi chúng tôi tìm đến, chị ấy lại chúng tôi chỉ là người giúp việc trong nhà chị ấy!”
“Chúng tôi là người thân ruột thịt của chị ấy mà!”
“Suốt bốn năm đại học, chị ấy chỉ liên lạc với ba mẹ khi cần tiền!”
“Ba mẹ có thể gì chứ?”
“Sợ chị ấy không có tiền, sống khổ sở, trồng trọt không đủ kiếm ăn, ba tôi đành lên thành phố công nhân xây dựng. Dầm mưa dãi nắng, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng đồng hồ. Nhưng chỉ cần nhận lương, ông ấy lập tức gửi hết cho chị ấy!”
Nói đến đây, nó cúi thấp đầu, đôi vai run rẩy như thể vô cùng bi thương.
“Còn tôi… dù tôi thi đỗ đại học, gia đình không còn tiền cho tôi học nữa.”
“Nhưng tôi là con trai, dù không có bằng cấp, tôi vẫn có sức lao . Còn chị ấy là con , chị ấy phải học đại học…”
“Thật ra, chúng tôi đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là từ khi chị ấy lên đại học rồi đi , chị ấy chưa một lần về nhà.”
“Ba mẹ và tôi… đều rất nhớ chị ấy.”
Thông qua lời kể của họ, hình tượng của tôi lập tức bị dựng lên—
Một kẻ ích kỷ, tham lam, vô , giả tạo.
Và khi đứng cạnh ba người mang dáng vẻ hiền lành, chất phác, nghèo khổ này,
Mọi tội ác của tôi dường như bị phóng đại gấp nhiều lần.
Bạn thấy sao?