Ta: “Làm gì có! Cùng lắm nửa vòng thôi!”
Lúc ấy, Lý thị vệ bỗng bước vào, sắc mặt không mấy thiện cảm:
“Tới giờ rồi.”
Ngay từ đầu, Lý thị vệ đã chẳng có thiện cảm gì với ta.
Ánh mắt hắn ta như đang một con heo đang ủi củ cải trong vườn nhà mình.
Mà hiện tại, ánh mắt ấy lại thêm một phần vi diệu khó thành lời.
Đại khái… là kiểu như thấy con heo kia không chỉ ủi mà còn rủ cả heo bằng hữu khác đến ủi cùng.
Sư tỷ phẫn nộ:
“Tới giờ gì? Nửa đêm rồi, các ngươi muốn gì? Muốn gì sư muội ta?!”
Còn có thể gì?
Dĩ nhiên là tới giờ kiểm tra bài tập buổi tối rồi.
Lý thị vệ không hề do dự mà kéo ta đi đầy lạnh lùng, mặc kệ sư tỷ ở phía sau gào khóc thảm thiết như sinh ly tử biệt.
Lục Cảnh Thì ngồi trước án thư, gõ gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho ta chọn ra một lọ độc dược trong số 50 lọ đặt trên bàn.
Giọng hắn lạnh hơn cả lúc trước:
“Ngươi chỉ có một cơ hội. Nếu chọn sai, trẫm sẽ sai người đem 49 lọ còn lại đổ hết cho sư tỷ ngươi uống.”
【Wa, trẫm đúng là một bạo quân vô tàn nhẫn!】
【Hệ thống, không phải ngươi sư tỷ là người quan trọng nhất đời nàng sao?】
【Dùng chính sư tỷ nàng để uy hiếp nàng, kế sách tàn độc thế này đúng là chỉ có ta mới nghĩ ra .】
【Ta đã tàn nhẫn đến thế này rồi, nàng chắc không thể thích ta nữa nhỉ?】
【Không thể . Loại bạo quân như ta, chó cũng không thèm .】
Không hiểu vì sao mà đầu ta bỗng lơ mơ, cơ thể nóng bừng.
Ta bước đến trước bàn, đưa tay ra.
Lục Cảnh Thì hỏi:
“Ngươi chọn xong rồi?”
Tay ta… chạm lên mặt hắn.
Lục Cảnh Thì: “???”
Hắn bật dậy, lắp bắp:
“Ngươi… ngươi muốn gì?!”
Hắn vừa vừa muốn né sang bên.
Ta túm lấy áo hắn, mở miệng phát ra giọng kỳ lạ:
“He he, chạy đâu cho thoát?”
Lục Cảnh Thì: “…”
Ta: “…”
Khoan đã, sao ta lại thành tên biến thái rồi?!
Tia lý trí cuối cùng trong đầu ta lập tức cảnh báo: nguy rồi!
Mẹ nó, cái tên Độc lang trung chết tiệt kia!
Bán thuốc giả sao hiệu quả còn mạnh thế?!
Tia lý trí cuối cùng bị nuốt chửng.
Ta nhào tới.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Sư tỷ gào lên:
“Cầm thú! Dám bắt nạt sư muội ta!”
Ngay sau đó là tiếng Lý thị vệ quát đầy giận dữ:
“Ngươi mau trở về cho ta!”
Sư tỷ nửa tỉnh nửa say, hét lên:
“Ngươi dám bắt nạt sư muội ta… ợ… thì ta sẽ bắt nạt thị vệ nhà ngươi!”
Lý thị vệ: “???”
8
Ta và sư tỷ cùng bị đứng úp mặt vào tường suy ngẫm, trong lúc đó chúng ta còn không ngừng đổ lỗi cho nhau.
Sư tỷ căm giận:
“Nếu không phải muội để rượu trong phòng thì ta có say không?”
Ta phản bác:
“Nếu không phải tỷ mua thuốc giả thì ta có mất lý trí không?”
Sư tỷ trừng mắt:
“Nếu không phải muội nhất định nhận cái vụ ám sát 50 lượng đó thì ta có phải vào cung cứu muội không?”
Ta hét lên:
“Đã là 5000 lượng cơ mà!”
Sư tỷ lau mặt:
“Giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa!”
Ta nghiến răng:
“Rất quan trọng!”
Sư tỷ vò đầu bứt tai như phát điên:
“Quan trọng là muội đã hôn tên bạo quân kia, còn ta thì hôn tên thị vệ của hắn!!!”
Ta sờ sờ môi:
“Thì có sao đâu, đâu phải lần đầu.”
Sư tỷ: “…”
Sư tỷ thật sự phát cuồng:
“Khoan, muội đừng với ta, cái gọi là ‘đến giờ’ mỗi đêm… chính là mấy cái chuyện kia đó chứ?!”
Ta trừng mắt:
“Ta là người như sao?!”
Đang cãi nhau thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Ta qua cửa sổ, có mấy chục hắc y nhân đang lặng lẽ lẻn vào.
Ta cảm :
“Sư tỷ, không ngờ vì cứu ta mà tỷ gọi nhiều người đến như thế!”
Sư tỷ giáng một cái bạt tai vào đầu ta:
“Nghĩ cái gì thế? Ta lấy đâu ra nhiều tiền như ? Nhìn là biết mấy người đó nhắm vào bạo quân đấy.”
Dừng một chút, sư tỷ thở dài ganh tị:
“Muội không biết đó thôi, nghe bạo quân này trung bình mỗi ngày đều bị ám sát một lần. Chết tiệt thật, ta một tháng còn chẳng kiếm một phi vụ. Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.”
Nói rồi, sư tỷ kéo ta chạy:
“Đúng lúc quá, nhân lúc loạn lạc này, chúng ta thoát thân thôi!”
Khi chạy qua Càn Thanh cung, ta vừa hay trông thấy đám hắc y nhân đang giao tranh với thị vệ, riêng Lục Cảnh Thì bị vây giữa vòng chiến, sắc mặt không hề biến đổi.
Trong chớp mắt, ánh mắt ta chạm phải ánh của Lục Cảnh Thì.
Hắn chỉ liếc ta một cái rồi lạnh lùng thu lại ánh mắt.
Xung quanh quá hỗn loạn nên ta không thể nghe thấy tiếng lòng hắn.
Một hắc y nhân vòng vây, giơ đao đâm về phía Lục Cảnh Thì hắn không hề né tránh.
Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng sinh ra chút tò mò: một người mỗi ngày đều bị ám sát như hắn có cảm giác thế nào?
Chưa kịp nghĩ xong thì ta đã lao đến trước mặt hắn, tay không đỡ lấy lưỡi đao.
Lòng bàn tay bị cứa rách, mũi ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Sắc mặt lạnh lẽo của Lục Cảnh Thì thoáng chùng xuống.
Sư tỷ hét to một tiếng, nàng lao đến ta rồi hắn, buột miệng buông ra một câu tiếng Hán tao nhã:
“Mẹ kiếp…”
Cắn răng một cái, sư tỷ bế bổng ta lên vai.
9
Tuy sư tỷ không giỏi lắm trong khoản tung độc, khả năng ẩn nấp và chạy trốn thì đúng là bậc thầy trong nghề.
Dù phải vác thêm một cái “gánh nặng”, nàng vẫn có thể thừa cơ thoát ra khỏi hoàng cung.
Sư tỷ vừa chạy vừa gắt gỏng:
“Triệu Hiểu Hiểu! Ai dạy muội lấy tay không đỡ đao thế hả? Muội muốn chết à?!”
Ta rầu rĩ :
“Ta không muốn chết.”
Người muốn chết rõ ràng là Lục Cảnh Thì.
Sư tỷ giận đến mức nghiến răng:
“Muội quên mất mình là thích khách sao? Thích khách là để người chứ không phải cứu người! Muội…”
Khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, tiếng mắng mỏ của sư tỷ đột ngột dừng lại.
Bạn thấy sao?