Sau khi thất bại trong việc ám sát bạo quân, ta bỗng có thể nghe tiếng lòng của hắn.
Khi ta hạ độc, hắn thầm mắng:
“Thế mà dám bán thuốc giả cho nàng, tên bán thuốc đó thật đáng chết!”
Khi ta thọc dao, hắn oán giận:
“Dám bán cho nàng thứ dao kém chất lượng thế này, phải giam bọn chúng lại mới !”
…
Ta bị bắt, khai rằng có người bỏ ra 50 lượng ta ám sát hắn.
Trong đầu hắn gào thét điên cuồng:
“Rõ ràng trẫm đã bỏ ra 5000 lượng! Mẹ kiếp, cái đám trung gian này ăn chặn ghê thật!”
Ta: “???”
Bỏ tiền ra thích khách ám sát chính mình.
Đầu óc tên bạo quân này có vấn đề rồi phải không?
1
Đây là lần thứ 7 ta thất bại trong việc ám sát Lục Cảnh Thì.
Lần này ta sơ sẩy bị thị vệ thân cận của hắn – Lý thị vệ – bắt .
Trong Càn Thanh cung, ta bị trói gô quỳ trên nền đá lạnh, Lục Cảnh Thì thì nửa nằm nửa ngồi ở trên trường kỷ, sắc mặt âm bất định.
Lý thị vệ một lòng trung thành vẫn còn khuyên nhủ:
“Nên lập tức tống nàng ta vào đại lao, tránh để hậu họa.”
Lục Cảnh Thì bật khinh miệt:
“Chỉ với loại thích khách thế này mà có thể tổn thương trẫm sao?”
Ta muốn phản bác không biết mở miệng thế nào.
Dù sao… ta đã thất bại tận 7 lần!
Lần thứ nhất, ta thổi mê hương vào tẩm cung hắn, ai ngờ tẩm cung bốc cháy khiến khói lửa bốc lên còn nhiều hơn mê hương.
Lần thứ hai, ta hạ độc vào chén trà của hắn, ai ngờ bị mèo hoang đâm đổ.
Lần thứ ba…
…
Không biết là do Lục Cảnh Thì tà môn hay ta quá xui xẻo.
Lần thứ bảy, mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
Ta cải trang thái giám hầu hạ hắn thay y phục, chỉ cần chớp đúng thời cơ để rút dao ra là một kích mất mạng.
Kết quả, ta nắm thời cơ không nắm dao.
Con dao trong ống tay áo trượt xuống, rơi lạch cạch trên đất trước bao ánh mắt bao người.
Tiếng hô “Hộ giá!” vang lên không ngớt.
Ta vùng lên cố chống lại số phận, trong giây phút cuối cùng cúi người nhặt dao, đâm về phía Lục Cảnh Thì.
Nhưng dao lại đâm trúng viên ngọc đính trên đai lưng hắn, “rắc” một tiếng gãy đôi.
Khoảnh khắc ấy, lòng tự tôn của ta – một thích khách – cũng như con dao kia – vỡ vụn rơi xuống đất.
2
Nhưng ta thấy mình vẫn có thể vùng vẫy thêm một lần nữa.
Dưới ánh mắt khinh thường của Lục Cảnh Thì, ta dịu giọng dụ dỗ:
“Chẳng lẽ ngài không muốn biết ai phái ta đến ám sát sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên tia nghi hoặc.
Ta nhỏ:
“Ngài ghé tai lại đây, ta chỉ riêng cho một mình ngài biết thoi.”
Lý thị vệ ngăn lại:
“Bệ hạ, cẩn thận có mưu kế.”
Lục Cảnh Thì chẳng mảy may để tâm mà bước đến gần, cúi người sát vào ta.
Ta lập tức cắn nát viên thuốc độc giấu dưới lưỡi, bôi chất độc lên môi rồi nhanh như chớp hôn lên môi hắn.
Phải thật, miệng tên bạo quân này… mềm thật.
Ta ngẩng cổ, chính khí lẫm liệt, dũng hy sinh.
“Triệu Hiểu Hiểu ta đâu phải loại thích khách vì chút bạc mà bán mạng!”
“Không có ai sai khiến ta, hết thảy đều do ta cam tâm nguyện!”
“Ngươi là hôn quân vô đạo, ai ai cũng có quyền tiêu diệt!”
“Trên môi ta là Ngũ Độc tán, sau bảy nhịp thở, ngươi chắc chắn sẽ chết!”
“Cho dù ta chết cũng phải kéo ngươi chết chung!”
“Con người ai cũng phải chết, ta chết có ý nghĩa! Ha ha ha!”
Tiếng thê lương của ta vang vọng khắp đại điện.
Vẻ mặt Lý thị vệ đau đớn:
“Bệ hạ!”
Lục Cảnh Thì đứng dậy, khẽ liếm môi:
“Nàng ta nhảm bao lâu rồi?”
Lý thị vệ ngẩn ra:
“Hình như… phải hai lần bảy nhịp thở rồi ạ?”
Ta: “…”
3
Thái y thu lấy độc dược còn sót lại trên môi ta, sắc mặt đầy phức tạp:
“Bệ hạ, đây là… nước đường bình thường.”
Ta không giãy giụa nữa mà quỳ ngay ngắn trên đất.
Không cần tra khảo, ta lập tức khai báo:
“Có người bỏ ra 50 lượng bạc ta ám sát Bệ hạ. Kẻ ấy che kín mặt, ta thật sự không biết là ai.”
【50 lượng? Rõ ràng trẫm đã trả 5000 lượng! Mẹ kiếp! Cái bọn trung gian này ăn chặn khiếp thật!】
“Ta xin thề, bản thân ta không hề có ác ý gì với bệ hạ, ta chỉ đơn giản là muốn kiếm chút tiền thôi.”
【Trẫm cho nàng bao nhiêu cơ hội rồi mà nàng vẫn không ! Thích khách gì mà kém cỏi ?!】
“Còn cái gọi là Ngũ độc tán vừa rồi… chỉ là thần giỡn với bệ hạ một chút thôi.”
【Bây giờ ngay cả thuốc độc cũng mua phải hàng giả? Tên bán thuốc kia dám lừa tiền cả thích khách, thật đáng chết!】
Bên tai ta cứ vang lên một giọng lải nhải không ngớt.
Chết tiệt, ám sát thất bại đã đủ bực bội, lại còn có kẻ cứ chen miệng vào chung với ta.
Ta tức đến run người:
“Ngươi hay ta ? Ngươi muốn đến thế thì ngươi lên đây đi! Không nữa? Vậy thì im miệng để ta !”
Lục Cảnh Thì vốn đang uể oải tựa lưng bỗng ngồi thẳng dậy, vô thức đáp:
“Dạ!”
Cả phòng im phăng phắc.
Hắn dường như cũng ý thức điều gì, lập tức lại ngả người dựa vào ghế, kéo giọng trầm xuống, như một vị bạo quân thực thụ:
“Ồ?”
Ta cũng nhận ra điểm không ổn, trong đầu toàn tiếng ong ong, lắp bắp :
“Thì… dù sao chuyện cũng chỉ đơn giản thôi. Ta không nữa. Mời… người tiếp theo!”
4
Không đúng.
Còn kỳ lạ hơn cả việc ta mua phải thuốc độc giả.
Ta không biết nên kinh ngạc vì mình nghe tiếng lòng của Lục Cảnh Thì, hay nên choáng váng vì hắn bỏ tiền ta đến hắn.
Mà khởi nguồn của tất cả những điều này… dường như là từ lúc ta cắn môi hắn.
Ta ngơ ngẩn chằm chằm vào môi Lục Cảnh Thì.
Hắn nhíu mày:
“Còn nữa trẫm sẽ sai người móc mắt ngươi.”
Lục Cảnh Thì có dung mạo tuấn mỹ, đặc biệt là khi biểu khẽ thay đổi thì cả người lập tức lộ ra vẻ tà mị.
Tóm lại, chính là gương mặt điển hình của một bạo quân.
Ta vội vàng thu ánh mắt về, bỗng nghe trong lòng hắn thầm thì:
【Nàng trẫm như …】
Ta lập tức vểnh tai.
【Chẳng lẽ đã trẫm rồi? Hầy, thật là… sức quyến rũ chết tiệt này, không biết trút vào đâu cho phải!】
Bạn thấy sao?