Vì Nàng, Ta Trở [...] – Chương 5

Chương 5

Tiêu Thiên Hành sững người, kinh ngạc tột độ.

Hắn không thể tin nổi, ta lại là người chủ đòi hòa ly.

Hắn còn định gì đó.

Liễu Tuyết Nhi thì vô cùng bất ngờ liền quay sang Tiêu Thiên Hành với vẻ chờ mong.

“Vương gia~ Vương phi tỷ tỷ đã rồi, người hãy tác thành cho nàng đi.”

Tiêu Thiên Hành không đoái hoài gì đến nàng ta, chỉ lặng lẽ ta chằm chằm.

Ánh mắt hắn mang theo nghi ngờ, kinh ngạc, phức tạp, do dự.

Cuối cùng nghiến răng từng chữ:

“Phượng Cửu Ương, ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ, đừng hối hận!”

Ta lạnh không chút do dự.

“Yên tâm, đời này ta tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Tiêu Thiên Hành thấy ta dứt khoát như , nổi giận đến cực điểm.

Lập tức sai người chuẩn bị bút mực, viết luôn giấy hòa ly.

Ta cũng không chần chừ, đóng ấn ngay lập tức.

Tiêu Thiên Hành thấy , mắt đỏ ngầu vì tức giận, tay cầm ấn tín khẽ run, cuối cùng vẫn nghiến răng đóng dấu lên tờ hòa ly thư.

26

Người vui vẻ nhất chính là Liễu Tuyết Nhi.

Nàng ta hớn hở bước ra khỏi viện, vội vàng sai người truyền khắp phủ chuyện ta và Tiêu Thiên Hành đã hòa ly.

Tiêu Thiên Hành thì vẫn đứng trong viện, không chịu rời đi.

Nhìn ta chỉ đạo nha hoàn thu dọn hồi môn, hắn nhạt:

“Hóa ra ngươi dẫn theo nhiều người về như là để dọn đồ sao? Phượng Cửu Ương, ngươi sao lại hẹp hòi như ? Chỉ vì ta vô bước nhầm vào phòng ngươi, ngươi liền đòi hòa ly?”

Ta thấy hắn thật vô lý.

Không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì.

Theo lý mà , đá ta đi, hắn nên mừng rỡ mới đúng.

Ta cũng chẳng định để hắn biết ta mới là ân nhân cứu mạng thuở nhỏ, tránh cho hắn nổi điên rồi ra chuyện gì ngoài dự đoán.

Ta lạnh nhạt đáp lại: “Biết ta hẹp hòi, thì cút đi.”

Tiêu Thiên Hành thấy ta thái độ như thế, giận đến thở dốc, vẫn không chịu rời khỏi.

Ta mặc kệ hắn.

Điều khiến ta sốt ruột là, hắn không đi thì ta sao đưa Triệu Thanh Nguyên rời khỏi phủ?

Sớm biết , lúc trước ta đã để hắn ở lại phủ công chúa rồi.

Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi quay về phòng, đóng cửa không cho ai vào.

Triệu Thanh Nguyên lúc này đang yên lặng ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thấy ta vào, hắn ngước ta chăm .

Ta chủ hỏi:

“Ngươi có cách nào rời đi mà không bị phát hiện không? Về phủ công chúa trước chờ ta chứ?”

Hắn im lặng ta thật lâu, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Ngươi…”

Hắn dường như muốn hỏi gì đó.

Nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhíu mày, gật đầu.

“Ừ.”

27

Ngay trước mặt ta, hắn tung người nhảy qua cửa sổ sau rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Mở cửa gọi nha hoàn, ma ma vào thu dọn đồ đạc.

Hồi môn của ta có đến 99 tráp, tất cả đều để trong viện.

Dọn dẹp xong xuôi, ta phát hiện — Tiêu Thiên Hành vẫn chưa rời khỏi.

Ta thấy vô cùng khó hiểu, liền bảo hạ nhân mở hết tráp ra cho hắn kiểm tra.

“Vương gia, cho kỹ đi, xem có thứ gì trong đây thuộc về phủ của ngươi không. Sau này nếu phủ mất thứ gì mà muốn đổ lên đầu bổn cung, ta tuyệt đối không nhận.”

Sắc mặt hắn tối sầm.

“Ngươi nghĩ bổn vương sẽ để tâm mấy thứ đó?”

Ta thầm lạnh.

Không thì sao cứ như trộm chằm chằm từng thứ một?

Ta chuẩn bị ra lệnh cho người mang đồ đi, thì ma ma từ đâu chạy tới, tay cầm một miếng ngọc bội hình chim phượng.

“Công chúa điện hạ, người thật là sơ ý, để rơi cả ngọc bội dưới gầm giường cũng không hay biết.”

Ta vừa định cất đi.

Tiêu Thiên Hành đã vươn tay giật lấy.

Hắn cẩn thận ngọc bội một hồi.

Sau đó bất ngờ quay sang ta chằm chằm.

“Ngươi gì? Miếng ngọc này là của ngươi? Không thể nào! Nó chắc chắn là giả!”

Kinh ngạc cùng hoài nghi tràn đầy trong mắt hắn.

28

Ta chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi.

Không lẽ…

Miếng ngọc bội này chính là khối năm xưa Tiêu Thiên Hành thấy treo bên hông ta?

Ta còn chưa kịp mở miệng, ma ma đã không vui đáp thay:

“Vương gia, xin ngài giữ mồm giữ miệng! Đây là lễ vật thôi nôi mà tiên đế đích thân ban cho công chúa điện hạ khi tròn 1 tuổi, sao có thể là giả?”

Tiêu Thiên Hành vội hỏi:

“Miếng ngọc bội này… có phải là một đôi, hoặc có cái nào giống hệt không?”

“Vương gia nghĩ nhiều rồi. Ngọc bội này là tiên đế đặc biệt sai người khắc riêng, thiên hạ chỉ có một mảnh duy nhất.”

Ma ma quá nhanh, ta còn chưa kịp ngăn cản.

“Không… không thể nào… sao lại như …”

Tiêu Thiên Hành như bừng tỉnh điều gì đó, ánh mắt run rẩy:

“Rằm trung thu năm đó, ở sau núi chùa Ngọa Long, có phải là ngươi đã cứu một bé trai rơi xuống giếng khô?”

Ta lập tức phủ nhận: “Không, ta chưa từng đến chùa Ngọa Long.”

Ma ma mơ hồ lên tiếng:

“Công chúa, trước 10 tuổi chẳng phải người luôn theo Thái hậu ở chùa Ngọa Long sao?”

Ma ma ơi là ma ma…

Sao người lại thành hại đồng đội thế này?!

Tiêu Thiên Hành sững người.

Hắn gương mặt lạnh lẽo của ta, gào lên tuyệt vọng:

“Tại sao ngươi không sớm với ta! Thì ra người năm đó… là ngươi!”

Vừa , hắn vừa vội tiến tới muốn nắm tay ta.

Ta còn chưa kịp né tránh, một bóng người đã đứng chắn trước mặt ta — là Triệu Thanh Nguyên.

Hắn lạnh lùng chằm chằm Tiêu Thiên Hành.

Tiêu Thiên Hành trông thấy hắn, sắc mặt đại biến, lùi liền mấy bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

“Ma… ma quỷ! Tiểu… tiểu cữu cữu, chẳng phải người đã chết rồi sao?!”

29

Ta cũng kinh ngạc về phía Triệu Thanh Nguyên.

Không phải hắn đã rời đi rồi sao?

Sao lại quay về, còn hiển nhiên đứng trước mặt Tiêu Thiên Hành như thế?

Ta có chút hoảng loạn, vội vàng muốn kéo hắn ra sau che giấu, trong lòng hối hận vì trước đó chưa kịp dặn hắn tránh xa Tiêu Thiên Hành.

Ta định dẫn hắn rời đi trước.

Nào ngờ, Triệu Thanh Nguyên sắc mặt lạnh tanh, rút kiếm ra kề ngay cổ Tiêu Thiên Hành.

“Năm năm trước, ngươi cấu kết với địch, gài bẫy ta, suýt chút nữa ta mất mạng, chẳng phải chỉ vì hổ phù trong tay ta sao?”

Tiêu Thiên Hành liên tục lắc đầu, vội vã giải thích:

“Không… không phải ta! Tiểu cữu cữu, sao người lại !”

Nhưng ánh mắt hoảng loạn cùng hành lùi bước của hắn lại khiến ta sinh nghi.

Năm năm trước chuyện của Triệu Thanh Nguyên… thật sự là do Tiêu Thiên Hành giở trò?!

Thì ra, ngay từ đầu hắn đã nhắm đến hổ phù và vị trí dị tính vương?!

Không đúng!

Triệu Thanh Nguyên… không hề mất trí nhớ?!

Sắc mặt ta thoắt cái trắng bệch.

Hắn vẫn là Triệu Thanh Nguyên trong sách?!

Còn người ta mong chờ… không hề giống ta, may mắn xuyên qua sau khi chết?

Nghĩ đến đây, cả người ta chợt choáng váng.

30

Khi ta hồi thần lại, Tiêu Thiên Hành đã bị Triệu Thanh Nguyên đạp dưới chân.

Tiêu Thiên Hành lớn tiếng kêu gọi ta:

“Công chúa! Cửu Ương! Là ta! Người năm xưa ngươi cứu dưới giếng khô đó chính là ta! Ngươi mau khuyên nhủ tiểu cữu cữu của ta, hắn điên rồi! Hắn nghi ta thông đồng với địch quốc!”

Ta buồn nôn không thôi.

“Năm xưa ngươi rơi xuống giếng, ta chỉ hối hận vì đã xen vào việc không đâu, không để ngươi chết khô ở đó.”

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện điên rồ mà Tiêu Thiên Hành từng với ta trong truyện, ta liền hận không thể để hắn nếm trải từng thứ một.

Còn Liễu Tuyết Nhi? Thật sự tưởng ta sẽ tha cho các ngươi sao?

Ngây thơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...