Ta rưng rưng nước mắt, ánh mắt oán trách hắn.
Trong mắt Tiêu Thiên Hành thoáng qua một tia chột dạ.
Hắn cãi:
“Nàng biết bổn vương không có ý đó. Nàng đã suy yếu đến mức ấy, chẳng lẽ không biết từ chối sao?”
“Ta có thể từ chối sao?”
Câu này khiến hắn nghẹn lời.
Im lặng một lúc, hắn lại mở miệng:
“Vương phi, đời này bổn vương chỉ một mình Tuyết Nhi, nàng gì cũng vô ích.”
Trong lòng ta như trút gánh nặng.
Cầu trời khấn phật hắn cứ giữ nguyên suy nghĩ đó, ngàn vạn lần đừng thay lòng.
“Nói xong rồi chứ? Ta muốn nghỉ ngơi.”
Ta ước gì hắn cút nhanh một chút.
Tiêu Thiên Hành nhíu mày, dường như còn muốn gì nữa.
Nhưng thấy sắc mặt ta tái nhợt, cuối cùng cũng đành lặng lẽ rời đi.
15
Nào ngờ chưa mấy ngày, Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi lại mò tới.
Ta ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Liễu Tuyết Nhi gương mặt tiều tụy, đôi mắt ngấn lệ, ta bằng vẻ đáng thương vô hạn.
“Vương phi tỷ tỷ, cầu xin người thương xót muội và đứa nhỏ trong bụng. Từ khi ngừng dùng máu của tỷ, đứa bé trong bụng cứ quậy suốt, muội đã lâu rồi không ăn ngon ngủ yên.”
Ta nhướng mày.
“Ý ngươi là, còn muốn ta tiếp tục cho máu?”
Liễu Tuyết Nhi vội vàng xua tay.
“Không phải, không phải! Tỷ tỷ hiểu lầm rồi. Là đứa bé trong bụng muội quá tinh ranh, như thể có thể cảm nhận sự hiện diện của người. Tỷ xem, muội vừa thấy người thì đứa bé lập tức ngoan ngoãn, thân thể cũng không còn khó chịu nữa.”
“Muội chỉ muốn thỉnh cầu tỷ tỷ, có thể đến viện của muội ở vài ngày, đợi đến khi đứa bé ra đời thì không cần phiền nữa.”
Ồ hố!
Thì ra tính kế là nằm ở chỗ này.
“Bổn cung nhớ rõ trước đây ngươi đã cam đoan với hoàng huynh rằng, nguyện trâu ngựa báo đáp ta. Giờ ngươi lại muốn bổn cung, một trưởng công chúa, đến viện của ngươi để hầu hạ cho đến khi ngươi sinh nở?”
Nha hoàn và ma ma của ta tức giận đến trợn tròn mắt Liễu Tuyết Nhi.
Tiêu Thiên Hành lập tức lên tiếng giải thích:
“Vương phi, nàng quá rồi. Chỉ là để nàng ở cùng Tuyết Nhi, không phải là để nàng hầu hạ nàng ấy.”
16
Ta là người nắm trong tay kịch bản, sao có thể tin vào mấy lời dối trá của Tiêu Thiên Hành?
Theo nội dung trong truyện, sau khi Liễu Tuyết Nhi mang thai, Tiêu Thiên Hành cũng từng để ta đến bầu bên nàng ta.
Hắn không hề biết lúc ấy ta cũng đã mang thai.
Tuy là bầu , Liễu Tuyết Nhi liên tục sinh chuyện.
Khi thì đứa bé kén ăn, chỉ ăn món ta nấu.
Khi thì bảo trà ta pha mới không dị ứng.
Lúc thì y phục ta giặt mới thơm sạch.
Sau đó, khi nàng ta phát hiện ta cũng đang mang thai, liền tìm cơ hội đẩy ta xuống hồ, kết quả lại tự rơi xuống, khiến đứa bé trong bụng mất đi.
Tiêu Thiên Hành giận dữ, không hỏi lý do, liền đánh ta một trận tơi tả, khiến ta cũng mất con theo.
Chỉ nghĩ đến đoạn đó, ta đã muốn trợn trắng cả mắt.
Liễu Tuyết Nhi còn bồi thêm một câu khiến người ta muốn cạn lời:
“Vương phi tỷ tỷ, bệnh muội khỏi , còn có thể mang thai đứa nhỏ của vương gia, đều là nhờ vào máu của tỷ. Điều này chứng tỏ đứa nhỏ rất có duyên với tỷ. Sau này nhất định sẽ hiếu kính tỷ thật tốt!”
Nghe đến đây, ta không nhịn bật .
Nín nàng ta: “E là ngươi đã hiểu nhầm rồi.”
“Bổn cung quên chưa , mấy tháng nay ngươi uống đều là máu của mấy con heo trong hậu viện ta. Đứa nhỏ trong bụng ngươi có khi là có duyên với mấy con heo đó đấy. Nếu ngươi thật lòng, chi bằng để bổn cung đưa hết đám heo còn lại đến viện ngươi bầu nhé?”
Không khí lập tức căng thẳng.
Liễu Tuyết Nhi hít mạnh một hơi khí lạnh.
Sắc mặt trắng bệch, tay chỉ về phía ta run rẩy không ngừng.
“Ngươi… ngươi cho ta uống máu heo? Ọe! Ọe ọe!!”
Nàng ta nôn khan mấy lượt, sau đó trợn mắt ngất lịm.
Tiêu Thiên Hành vội vã đỡ lấy Liễu Tuyết Nhi.
Trước khi rời đi, hắn tức giận đến cực điểm, phẫn nộ trừng mắt ta quát:
“Phượng Cửu Ương! Nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, bổn vương sẽ hỏi tội ngươi!”
17
Nghe sau khi tỉnh lại, Liễu Tuyết Nhi nôn đến trời đất quay cuồng.
Khóc lóc ầm ĩ, nhất định đòi Tiêu Thiên Hành thay nàng ta đòi lại công đạo.
Hai người lại đến chất vấn ta.
Ta chỉ hỏi Liễu Tuyết Nhi một câu:
“Ngươi chỉ cần xem, thứ máu đó có chữa bệnh của ngươi hay không?”
Ánh mắt Liễu Tuyết Nhi chớp chớp, lấp liếm hồi lâu rồi :
“Nhưng vương phi cũng không thể dùng máu bẩn thỉu như để lừa gạt muội! Còn là máu của người! Rõ ràng là cố ý người!”
Tiêu Thiên Hành cũng hầm hầm ta, tức giận không thôi.
Ta khẽ khẩy:
“Bổn cung lúc nào đó là máu của bổn cung?”
“Bổn cung chỉ nguyện ý cho máu, chứ có từng là cho máu của chính mình sao?”
“Vả lại, Liễu Tuyết Nhi, ngươi nghĩ thứ ngươi uống là máu heo tầm thường? Đó là máu của những con heo sinh đúng ngày Ất Hợi, tháng Ất Hợi mà bổn cung hao tâm tổn sức mới tìm !”
“Bổn cung đích thực sai rồi, sai ở chỗ đã cố cứu ngươi, đúng ra nên để ngươi bệnh mà chết, để giờ khỏi phải sống dai mà quay lại hỏi tội bổn cung.”
Liễu Tuyết Nhi nghẹn lời, không cãi một câu.
Nàng ta giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, trước khi rời đi còn quay lại ta bằng ánh mắt oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống.
18
Ta cảm thấy suốt ngày đối phó với hai người bọn họ thật phiền phức.
Cũng đang suy nghĩ, có nên dứt khoát xin hòa ly cho rồi.
Dù sao mấy tháng nay, ta cũng đã thích nghi kha khá với cuộc sống trong truyện.
Tối ấy, sau khi cùng ma ma và nha hoàn tản bộ tiêu thực xong, ta trở về viện.
Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy trên đất có một người ăn mày đang nằm bất tỉnh, toàn thân rách rưới, hơi thở mong manh.
Khi thấy khuôn mặt hắn, sắc mặt ta thoáng chấn .
Không ngờ… tiết truyện đã tiến triển đến đây rồi.
Theo nội dung, kẻ xuất hiện trong phòng ta chính là đại phản diện tương lai — Triệu Thanh Nguyên.
Hắn là cữu cữu đồng niên với Tiêu Thiên Hành, hiện tại đang mất trí nhớ.
Cả thân phận vương gia dị tính của Tiêu Thiên Hành, đều là dựa vào vận may, thừa hưởng từ chiến công của Triệu Thanh Nguyên trong nhiều năm.
Nhưng đó chưa phải trọng điểm.
Trọng điểm là… cuối cùng ta sẽ bị Triệu Thanh Nguyên một kiếm đâm chết.
Ta lập tức đóng sập cửa phòng lại, đứng bên trong do dự.
Nên ra tay trước để chiếm thế thượng phong, hay ném hắn ra ngoài luôn?
Nhưng khi ta tiến lại gần, rõ khuôn mặt của hắn, liền sững sờ tại chỗ.
Một gương mặt tuấn mỹ sắc sảo, dù đang dính bẩn vẫn không thể che giấu nét quyến rũ ngút trời.
Dù hắn chưa mở mắt, ta cũng biết ánh mắt kia sâu thẳm mê người đến nhường nào.
Bởi vì… hắn giống hệt người đã mất ở kiếp trước của ta.
Ta không ngờ bản thân lại có cơ hội gặp lại chàng thêm lần nữa.
Nước mắt không kìm tuôn rơi.
Ta nhanh chóng lau khô nước mắt, rồi ra lệnh:
“Người đâu, bổn cung muốn tắm.”
Ta muốn rửa sạch khuôn mặt của hắn, xác nhận xem bản thân có nhận nhầm hay không.
Đợi nước chuẩn bị xong, ta lại dặn đám nha hoàn không cần canh đêm, cứ về nghỉ ngơi.
19
Ta dùng hết sức chín trâu hai hổ mới vất Triệu Thanh Nguyên vào bồn tắm.
Lúc ấy mới phát hiện — ta quên chưa cởi y phục cho hắn.
Hắn mềm nhũn như không xương, suýt nữa bị nước dìm chết, bất ngờ bừng tỉnh, mạnh mẽ trồi lên khỏi mặt nước.
Ta còn đang vui mừng vì hắn đã tỉnh lại.
Hắn đột nhiên mặt đỏ bừng, lao tới đè ta ngã xuống giường.
Một tay bóp cổ ta, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy giận dữ.
“Ngươi dám hạ dược ta?!”
Ta còn chưa kịp lời nào.
Hắn đã hung hăng cắn lên môi ta.
20
Ta định đẩy hắn ra.
Nhưng cả người lại nóng bừng, chẳng còn chút khí lực nào.
Đầu óc hỗn loạn, mơ hồ.
Trong cơn mê man, ta chợt nhớ ra một tiết trong truyện.
Theo như cốt truyện, là ta đang ngủ thì bị Triệu Thanh Nguyên bất ngờ xông vào phòng.
Ta hoảng hốt hét lên, hắn vì bị sốt khó chịu nên dùng tay bịt miệng ta, đè ta xuống giường.
Bạn thấy sao?