Vì Nàng Mà Đến – Chương 2

Chương 2

3

Đã có không ít khách khứa đứng dậy cáo từ.

Sắc mặt cha mẹ ta đen như đáy nồi, nương ta thân thể run rẩy, suýt chút nữa ngất đi. Phụ thân ta mặt lạnh như sương, vẫn cố giữ lấy chút thể diện cuối cùng.

“Tạ phủ ta không dung nổi kẻ vu khống bừa bãi. Hôn sự này, coi như đã theo ý Hạ công tử mà hủy bỏ rồi.”

“Hạ công tử, hôm nay là lễ cập kê của tiểu nữ, xin mời trở về cho.”

Trên mặt Hạ Du Xuyên thoáng qua một tia hối hận, hắn vốn không cố ý thốt ra những lời khiếm nhã như .

Chỉ là vừa nãy thấy Tạ Thanh Chi không những không hạ mình cầu xin, lại còn dứt khoát từ hôn quay lưng rời đi, hắn sợ hôn sự không còn đường xoay chuyển, nên trong lúc nóng vội mới năng hồ đồ.

Thế chuyện đã đến nước này, lời khó nghe đã ra, người người đều nghĩ rằng Tạ Thanh Chi đã chẳng còn trong sạch, thì nàng chỉ có thể gả cho hắn.

Hắn cũng không phải người vô , nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cưới Tạ Thanh Chi, đối đãi nàng thật tốt.

Nghĩ đến đây, Hạ Du Xuyên bỗng thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Hắn khẽ mỉm , chắp tay hướng về phụ thân ta:

“Tạ bá phụ, hôm nay quả thực là ta suy nghĩ không chu toàn, hành sự hồ đồ. Nhưng chuyện đã rồi, ta và Thanh Chi xác thực đã có da thịt chi thân.”

“Xin người yên tâm, ta không phải hạng tiểu nhân bội bạc. Hôn ước vẫn giữ nguyên, đợi lễ cập kê qua đi, sính lễ của hầu phủ ta nhất định sẽ đưa đến.”

“Còn về Miểu Miểu…”

Hạ Du Xuyên ngừng một chút, rồi tiếp: “Hôm nay mọi việc đều do nàng ta xúi giục. Ta sẽ sai người đưa nàng ấy đi, từ nay không để nàng xuất hiện trước mặt Thanh Chi nữa.”

Người trong lòng hắn – Hạ Miểu Miểu – bỗng ngẩng phắt đầu lên:

“A Xuyên, chàng…”

Ánh mắt Hạ Du Xuyên thoáng có chút áy náy, rồi lại kiên quyết lạnh lùng:

“Như thế, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?”

Lời Hạ Du Xuyên rất chắc nịch, những người vốn còn bán tín bán nghi cũng bắt đầu tin vài phần.

Xuân Hòa vốn tính nóng như lửa, vừa thấy cảnh này liền chẳng buồn giữ lễ, lao ra mắng lớn:

“Phi! Một cái miệng là có thể bịa đặt đủ điều hay sao?”

“Tiểu thư nhà ta mỗi lần ra ngoài đều có hơn chục nha hoàn, bà tử theo hầu. Khi nào từng đơn độc với ngươi mà đến da thịt chi thân?”

“Ngươi mở miệng ra là bôi nhọ danh tiết tiểu thư ta, ta đây cũng có thể từng thấy ngươi cùng bảy tám nam nhân lăn lộn vui vẻ, chẳng còn biết đường về!”

Sắc mặt Hạ Du Xuyên lập tức biến đổi, chỉ tay về phía Xuân Hòa, giận dữ quát:

“Ngươi!”

Xuân Hòa không hề yếu thế, chống nạnh ngẩng cổ:

“Ta sao? Tất cả đều là mắt ta thấy rõ!”

Sắc mặt Hạ Du Xuyên đen lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Hắn nheo mắt, ánh lạnh lẽo dừng trên người Xuân Hòa. Nha hoàn này của Thanh Chi thật không biết quy củ, sau này Thanh Chi vào cửa, việc đầu tiên hắn phải chính là đem con nha đầu này bán đi.

Tránh cho ở bên cạnh nàng ta mà dạy hư nàng!

Hai người còn đang giằng co, bỗng nghe một tiếng khẽ vang lên.

Ta kéo Xuân Hòa lại gần, ánh mắt vừa vừa không, chằm chằm Hạ Du Xuyên:

“Ngươi chẳng lẽ cho rằng chỉ cần như , ta liền phải gả cho ngươi không ư?”

“Ta, Tạ Thanh Chi, cả đời này ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”

Ta quay đầu về phía phụ thân đang tức đến mức râu tóc dựng ngược:

“Cha, Vĩnh Bình hầu giáo tử vô phương, chẳng lẽ cha cứ để mặc nữ nhi bị người ta ức hiếp như sao?”

Phụ thân ta trừng mắt Hạ Du Xuyên, hận không thể dùng ánh mắt mà đâm thủng hắn mấy lỗ.

“Con ngoan yên tâm, cha sẽ dâng tấu buộc tội hắn! Ngày mai cha dâng tấu liền!”

“Giờ cha đi viết ngay! Lão tặc này dám đem danh tiết con ta dày xéo đến mức ấy, nếu cha không tố hắn một lúc mười điều tội, cha đây không mang họ Tạ nữa!”

Vừa , phụ thân ta vừa xắn tay áo, hùng hổ đi về phía thư phòng.

Trên mặt Hạ Du Xuyên cuối cùng cũng hiện ra vẻ hoảng loạn.

Tuy người ngoài gọi hắn là Hạ tiểu hầu gia, thánh chỉ sắc phong thế tử vẫn chưa hạ xuống.

Dưới hắn còn mấy huynh đệ, bản thân cũng không phải là người lão hầu gia sủng ái nhất, chẳng qua chỉ chiếm cái danh “trưởng tử đích hệ” mà thôi.

Nếu tiếng xấu hôm nay truyền ra ngoài, thì cái chức thế tử ấy có rơi vào tay hắn hay không… còn chưa chắc.

4

“Ngươi dám! Ngoài ta ra, ngươi tưởng trong kinh thành này còn ai nguyện ý cưới ngươi nữa sao?”

“Ngươi không sợ cả đời phải quả phụ, gả chẳng ai ư?”

Hạ Du Xuyên trừng mắt ta, tưởng sẽ thấy trên mặt ta nỗi sợ hãi hay sự chột dạ.

Ta không hề do dự, bước tới tát cho Hạ Du Xuyên hai cái thật mạnh.

Rồi thẳng vào mắt hắn, không né tránh, từng chữ từng lời rành rọt :

“Hạ Du Xuyên, ngươi yên tâm, cho dù cả đời này ta không lấy chồng, lên núi đi tu, thì ta cũng…”

“Tuyệt! Đối! Không! Để! Ngươi! Được! Yên!”

“Người đâu! Còn không mau mau đuổi hai kẻ rối này ra ngoài!”

【Sướng! Sướng đến mức ta lập tức bật dậy tát trai mình hai cái.】

【Không có trai thì sao? Ta ở nhà bực quá quay ra tát con chó hai cái cho hả giận.】

【Nữ chủ ngầu quá, ta mê chết mất! Ghét nhất loại nam nhân cứ hễ mở miệng ra là lấy danh tiết của nữ nhân ra đe dọa.】

【Từ truyện sủng ngọt thành đại nữ chủ rồi, hay quá, quá, thêm nữa đi!】

Tiểu đồng không khách sáo nhấc chổi lên đuổi người.

Hạ Du Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa chịu rời đi.

Xuân Hòa thấy liền giật lấy chổi từ tay tiểu đồng, quất thẳng lên người Hạ Du Xuyên và Hạ Miểu Miểu.

“Thứ xúi quẩy đâu tới hỏng yến tiệc cập kê của tiểu thư!”

“Xúi quẩy còn không mau cút đi!”

Chổi quét lên bộ trường bào nguyệt sắc của Hạ Du Xuyên, lập tức để lại từng vệt nhơ đen xì.

Hắn bị đánh đến mức phải liên tục lùi bước, sắp sửa bị đuổi ra khỏi Tạ phủ thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

“Ta đến cưới!”

“Thanh Chi, ta đến cưới nàng!”

Một thiếu niên vận hồng y, đuôi tóc buộc cao, như một ngọn lửa rực rỡ giữa trời đông giá lạnh.

Hắn nhảy phắt xuống ngựa, tác linh hoạt, lúc đi ngang qua Hạ Du Xuyên còn tiện thể đá hắn một cú.

Phu nhân họ Chu – người vẫn luôn nắm tay ta từ nãy đến giờ – thấy người vừa tới thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Bà dịu dàng vỗ về lòng bàn tay ta, mỉm ôn hòa:

“Cuối cùng cũng tới rồi. Thanh Chi, đây chính là cái tên nghịch tử trong nhà ta đó.”

“Nó quen thói vô phép, mong con bao dung nhiều cho.”

Chu Hành Chi chạy vào như gió, đến trước mặt ta thì khựng lại.

Trên mặt hắn nở một nụ sảng khoái, chắp tay thi lễ với ta:

“Tạ nương, lễ cập kê của nàng, tại hạ đến chậm rồi.”

Chu phu nhân đứng bên cạnh đứa con út của mình bày ra bộ dáng nghiêm túc đó, không nhịn lén lút trợn trắng mắt.

Đến trễ cái đầu ngươi!

Đêm qua ai là người nghe tin sau lễ cập kê của Thanh Chi sẽ thành thân với Hạ Du Xuyên, rồi trốn trong phòng khóc suốt hai canh giờ?

Khuyên thế nào cũng không chịu tới dự lễ cập kê.

Đến sáng nay nghe Hạ Du Xuyên tới để từ hôn, lập tức sai nha hoàn hồi phủ.

Kết quả, từ phủ Chu đến Tạ phủ phải đi xe ngựa mất cả canh giờ, mà Chu Hành Chi chỉ cưỡi ngựa chưa đến hai nén nhang đã phi tới rồi.

Chu phu nhân liếc bộ trường bào gấm đỏ cổ tròn trên người Chu Hành Chi.

Ngày thường chẳng mấy khi thấy hắn mặc đồ đỏ. Hôm nay tuyết rơi dày đặc, hắn lại khoác mỗi tấm áo mỏng như , không sợ lạnh hay sao.

Ngay sau đó, Chu phu nhân vừa trông thấy thứ hắn rút từ trong ngực ra, suýt chút nữa té ngã vì kinh hãi.

“Ngươi lấy thứ gì ra đấy?!”

Chu Hành Chi ngẩng đầu ngơ ngác, nhét thẳng tấm đan thư thiết khoán vào tay ta.

“Nương chẳng bảo con phải đem thứ gì quý giá để tới cầu hôn sao?”

“Con lục tung kho cất giữ một lượt, thấy trong nhà mình không có gì quý hơn cái này cả.”

Nói xong, hắn quay sang ta, ánh mắt nghiêm túc:

“Tạ nương, ta đã nghe về chuyện xảy ra trong phủ.”

“Ngày thường nàng luôn đoan chính nhã nhặn, chuyện hôm nay nhất định là tên họ Hạ kia ăn bậy bạ.”

“Mong Tạ nương chớ để tâm, tránh khiến thân thể khó chịu vì buồn phiền vô ích.”

“Nếu nàng không chê, ta nguyện dùng tấm đan thư thiết khoán này sính lễ, nghênh đón nàng về thê tử.”

Chung quanh lập tức rộ lên một trận xôn xao, dòng chữ cũng ào ào hiện lên không ngớt.

【Hahahaha, lần đầu tiên ta thấy có người lấy đan thư thiết khoán sính lễ, mặt Chu phu nhân tức đến trắng bệch kìa.】

【Đâu ra tiểu công tử thế này, đẹp trai quá, ta gào thét luôn á.】

【Nam chủ rỗi hơi đi từ hôn để màu, giờ thấy tiểu chó con cầu hôn thì tức nổ gan rồi nhỉ hahaha.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...