Lâm Khang đành nghĩ đến khoản “quỹ đen” của mình, ai ngờ tiền trong đó cũng đã bị rút sạch.
Nghe , hắn ta gục ngay tại chỗ vì sốc.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tìm đến bố mẹ tôi, thậm chí còn liên hệ với truyền thông để cố kéo tôi xuống bằng “đạo đức xã hội”.
Tôi xem đoạn video thì tức muốn phát điên.
Tên Lâm Khang ấy dắt Lương Nguyệt diễn trò!
Hắn rơi nước mắt tôi tự ý quẹt thẻ của hắn, khiến họ nợ nần chồng chất.
Nói tôi ôm tiền bỏ đi du lịch, đẩy cả gia đình họ vào đường cùng, mẹ hấp hối mà không thể cứu chữa.
Thậm chí hắn còn vu cho tôi giấu kết quả chẩn đoán của mẹ hắn, khiến bệnh kéo dài ba tháng, còn dọa sẽ kiện tôi!
Ngay lập tức, bè quen biết tôi lên tiếng bênh vực:
“Trần Mẫn không phải loại người như đâu!”
“Đúng đấy! Cả nhà các người ăn bao nhiêu của ấy rồi, giờ bị lật mặt, ngoại trong hôn nhân, chẳng có tiền chữa bệnh lại quay về đạo đức giả với Trần Mẫn, nhà họ Trần nợ gì nhà à?”
“Ghê tởm thật! Lúc còn sống với Trần Mẫn thì chẳng khác gì kẻ ăn bám! Sao không biết ngượng?”
Dân mạng bất ngờ, lập tức “đào” hết quá khứ của Lâm Khang.
Lâm Khang cãi nhau loạn xạ với netizen, còn tôi thì tung ra đoạn video giám sát:
“Lý Nguyệt Hoa hiểu lầm rằng tôi là người bị chẩn đoán mắc ung thư, nên đã nảy lòng tham, muốn đợi tôi chết để chiếm đoạt tài sản.”
“Tôi đã nhiều lần nhắc nhở, còn gửi tin nhắn cho Lâm Khang ta không đoái hoài.
Thậm chí ta còn ngoại trong hôn nhân.
Sau ly hôn, tôi vẫn nhắn ta đưa mẹ đi khám — ta không cảm kích mà còn quay ra vu khống tôi.”
“Lâm Khang, quên là tôi có video giám sát sao?”
Trong đoạn video, rõ ràng thấy Lý Nguyệt Hoa từng xúi giục Lâm Khang ép tôi ly hôn để chiếm tài sản — toàn bộ diễn biến đều ghi lại.
Không ngờ mẹ chồng cũ không biết hối lỗi.
Giờ tôi công khai bằng chứng, Lâm Khang lập tức câm họng.
Dân mạng tràn vào trang cá nhân của hắn, mắng xối xả.
Vì sự việc ảnh hưởng lớn, Lâm Khang bị công ty sa thải, đến cả 6 triệu tiền lương cũng không còn.
Ban đầu Lý Nguyệt Hoa còn mơ dân mạng thương cảm mà quyên góp, nào ngờ bằng chứng tôi đưa ra khiến bà ta mang danh “ác mẫu quốc dân”.
Đừng quyên tiền, đến người nằm cùng phòng bệnh cũng thấy bà ta xui xẻo, thi nhau đòi đổi phòng.
Vì bệnh ác hóa, Lý Nguyệt Hoa không đợi tiền cứu mạng, chết luôn trong bệnh viện.
Bà ta chết rồi, Lâm Khang thở phào nhẹ nhõm.
Còn Lương Nguyệt thì nhân cơ hội ấy kiên quyết giữ số trang sức — giờ bà già chết rồi, đống nữ trang ấy chính là của ta.
Dù Lâm Khang đang cần bán số đó để vá lại “quỹ đen” 30 triệu kia — một số tiền không nhỏ chút nào.
Lương tháng có 6 triệu, sao đủ?
30 triệu đó là khoản tích lũy và là đường lui của hắn, hồi còn bên tôi, tôi thường nhắc hắn phải để dành phòng khi cần.
Hắn nghe thật, lại moi tiền đó từ túi tôi — cuối cùng vòng vòng lại rơi vào tay Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt đâu dễ nhả ra.
Dù nhà ta có tiền còn em trai, tài sản không đến lượt ta.
Hôn lễ thì chẳng tổ chức lớn, trang sức chính là mạng sống của ta.
Vì tiền, hai người cãi nhau như chó với mèo, đánh lộn suốt ngày.
Nhà họ Lương cũng không nhịn, kéo sang dạy dỗ hắn một trận.
Lâm Khang trước giờ chưa từng chịu nhục như , nổi điên sau khi uống rượu, rút dao đâm em trai của Lương Nguyệt một nhát!
Sau đó hắn bị cảnh sát bắt giữ.
Nhà họ Lương cầu bồi thường 200 triệu, Lâm Khang không chịu, cuối cùng bị khép tội “cố ý thương tích” và phải ngồi tù.
Mẹ chết. Tiền mất. Không người chống lưng, không tiền xin tha thứ từ phía nhà .
Đúng lúc ấy, Lương Nguyệt còn đòi ly hôn.
Lâm Khang biết mình thân bại danh liệt, hối hận khôn nguôi, còn nhờ người liên lạc với tôi, muốn tôi giúp hắn.
Tôi chỉ thấy nực — lúc hai mẹ con các người tính kế tôi, có bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay?
Giờ quả báo tới, tự tự chịu thôi.
Tôi không gặp hắn.
Chỉ lặng lẽ lên đường tới trạm kế tiếp.
Cuộc đời tôi vẫn đang tiếp tục, những đoạn đường đã đi qua — tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Bạn thấy sao?