Vì Một Cái Váy [...] – Chương 5

CHƯƠNG 5

Tôi thật sự muốn ly hôn!

Sau khi gửi con cho người thân quen đáng tin, tôi rút tờ đơn ly hôn đã luật sư soạn sẵn từ trong túi xách, đi thẳng đến trước mặt Trình Bằng:

“Đúng lúc mọi người đều có mặt ở đây, Trình Bằng, chúng ta ký đơn ly hôn đi.”

Anh ta sững người, không tin nổi, tôi:

“Em vừa gì cơ?”

Tôi ném xấp giấy ly hôn thẳng vào mặt ta, giọng lạnh tanh:

“Anh bị điếc à?”

Anh ta chẳng buồn liếc tờ giấy rơi dưới đất, ngược lại bước tới hai bước:

“Chu Việt, đừng giận dỗi nữa. Chị dâu một mình nuôi con, là em trai, thay cả chăm sóc mẹ con chị ấy một chút cũng là chuyện nên , không như em nghĩ đâu!”

Tôi bật lạnh:

“Chăm sóc đến tận giường luôn hả?”

Cả hai người lập tức ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lộ rõ sự chột dạ. Đám người xung quanh thì sững sờ đến há hốc miệng.

Trình Bằng vội vàng hét lớn:

“Chu Việt, em đừng ăn bậy bạ! Anh với chị dâu trong sáng!”

Tôi khẩy:

“Tôi chẳng quan tâm nữa. Chỉ cần ký đơn ly hôn là xong.”

Không ngờ ta lại dày mặt tới kéo tay tôi:

“Vợ ơi, không ly hôn đâu. Đừng giận nữa, hôm nay là lỗi của , về nhà sẽ xin lỗi em, không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt chị dâu lập tức xấu hẳn đi.

Tôi lạnh trong lòng. Quả nhiên chị ta từ lâu đã mong vợ chồng tôi tan vỡ. Cái đồng hồ hôm qua chắc chắn là cố đeo cho tôi thấy, để tôi phát hiện chuyện mờ ám giữa chị ta và Trình Bằng.

Nhưng không ngờ Trình Bằng lại trắng ra trước mặt mọi người là không ly hôn, khiến chị ta lập tức mất bình tĩnh.

Như sực nhớ ra điều gì, chị ta nhào tới, bóp chặt vai tôi:

“Chu Việt! Chuyện con tôi bị hủy nhập học là do đúng không?!”

Ánh mắt chị ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi giãy mạnh, chị ta loạng choạng lùi lại, Trình Bằng đỡ.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ta, tôi không nhịn bật :

“Là tôi cho thì tôi đương nhiên có quyền lấy lại.”

“Chứ chị tưởng con chị với cái thành tích lôm côm đó mà đậu trường trọng điểm à?”

“Tôi chạy đôn chạy đáo lo liệu, cuối cùng bị cả nhà các người chửi là đồ không biết xấu hổ – đúng là một ổ sói vong ơn bội nghĩa!”

Nghe tôi thừa nhận, chị dâu gào lên một tiếng rồi lại lao vào tôi:

“Chu Việt! Dựa vào đâu dám hủy tư cách nhập học của con tôi?! Dựa vào cái gì?!”

Tôi thấy nực , chẳng buồn tranh cãi với chị ta. Né người sang bên, tôi thẳng Trình Bằng, lạnh lùng :

“Tôi nhất định sẽ ly hôn. Nếu không ký, tôi sẽ kiện ra tòa.”

“Tôi cho các người ba ngày dọn khỏi nhà tôi. Nếu không thì đừng trách tôi cho người đuổi thẳng cổ!”

Nói xong, tôi mặc kệ họ, nắm tay con rời khỏi đó.

6

Sau khi tổ chức lại một buổi sinh nhật riêng cho con, tâm trạng con bé mới khá hơn.

Về đến nhà, tôi thấy Trình Bằng đang ngồi xổm trước cổng.

Có lẽ ta đã nhận ra tôi lần này rất nghiêm túc. Vừa thấy hai mẹ con tôi, ta đã giả lả:

“Em về rồi à, vào nhà không nên đành ngồi đợi ngoài này.”

Hôm qua tôi đã đổi mã khóa cửa ngay lập tức. Nhưng tôi không ngờ mặt ta lại dày đến mức này – bị tôi vạch trần rồi mà vẫn còn như không có gì xảy ra.

Con vừa thấy ta thì chạy vội vào nhà, để mặc Trình Bằng đứng đó xoa tay tôi:

“Vợ ơi, chuyện với chị dâu thật sự không như em nghĩ đâu!”

Tôi hít sâu một hơi:

“Trình Bằng, hiểu tôi mà. Một khi tôi đã quyết, sẽ không thay đổi.”

“Nhân lúc tôi còn có thể chuyện đàng hoàng, mau ký đơn ly hôn rồi cút đi. Hay là muốn cả thế giới biết chuyện ngủ chung giường với chị dâu mình?”

Biểu cảm nịnh nọt trên mặt ta dần lạnh xuống:

ĐỌC TIẾP :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...