8
Tại sao tôi phải ngửa đầu?
Vì tôi sợ nước mắt sẽ chảy ra.
Thật mỉa mai. Mẹ tôi không phải là chỗ dựa, cũng chẳng phải bến đỗ, mà là công cụ để người khác uy hiếp tôi.
Tôi và Chu Húc Chi sống với nhau bao năm, vợ chồng, ta tất nhiên biết đâm vào đâu sẽ đau nhất.
Nhưng ta đã đánh giá thấp tôi. Tôi không còn là Chung Dư của ngày xưa.
Khi ấy, tôi khao khát , luôn nghĩ rằng trong thế giới rộng lớn này, chắc chắn có ai đó sẽ tôi.
Giờ đây, tôi chỉ muốn giữ chặt tiền.
Cái gì là của tôi, thì không ai phép lấy dù chỉ một xu.
Tôi bình tĩnh với Chu Húc Chi: "Anh cứ thử xem. Tôi đảm bảo, nếu chuyển tiền cho bà ấy, sẽ không lấy lại đồng nào, và tôi sẽ không bỏ qua cho . Nếu tiền nợ tôi không về tài khoản đúng hạn, tôi sẽ kiện . Anh muốn cho mẹ tôi tiền, tôi không can thiệp, tiền của tôi thì một xu cũng không thiếu."
Chu Húc Chi mỉa mai: "Khi nào em trở nên tầm thường thế này? Vì tiền mà ngay cả mẹ cũng không nhận?"
Tôi cảnh cáo ta: "Còn thêm một câu nữa, tôi sẽ đến ngân hàng lấy sao kê. Mỗi tháng mấy năm qua lén chuyển 1 vạn cho mẹ , tôi sẽ đòi lại dưới danh nghĩa tài sản chung của vợ chồng."
Anh ta im lặng, lập tức dập máy.
Ha ha, đến tiền, ai cao quý hơn ai?
—----
Chu Húc Chi nhắn tin cho tôi: "Muốn lấy tiền thì đến công ty tôi."
Chúng tôi đã hoàn tất thủ tục ly hôn.
Ngày đó ta bảo rằng tạm thời không gom đủ tiền mặt, thiếu 2 vạn, đợi đến kỳ lương sẽ trả.
Tôi biết đây là cách khó tôi, vẫn đồng ý. Dù sao trong xã hội này, kẻ nợ tiền lại là người có quyền.
Khi tôi đến dưới tòa nhà, ta không xuất hiện.
"Lên đây đi!" Tin nhắn hiện trên điện thoại.
Đón tôi là một vài nữ đồng nghiệp của ta, có người lớn tuổi và cả những trẻ.
Chị lớn tuổi : "Cậu Chu này thật chu đáo, rất biết quan tâm người khác. Những việc nặng trong văn phòng đều không để chúng tôi phải tay. Chung Dư à, giờ mà tìm người như thế khó lắm đấy."
Tôi không biết gì.
Cô trẻ hào hứng: "Chị dâu, chị không biết đâu, chúng em ghen tị với chị lắm. Giám đốc Chu tính tốt, chăm chỉ lại còn đẹp trai nữa."
Cô ấy với vẻ mặt ngây thơ, liên tục khen ngợi Chu Húc Chi.
Tôi mất kiên nhẫn: "Không cần ghen tị, chúng tôi đã ly hôn rồi. Giờ ta là người tự do."
Không khí lập tức trùng xuống, căn phòng trở nên im ắng.
Tôi đứng dậy: "Chu Húc Chi không ở đây, tôi đi trước. Các thân thiết với ta như người nhà, tôi cũng không khách sáo. Nhắn ta sớm trả tiền. Một người hoàn hảo như mà nợ tiền không trả, nghe thật không hay, đúng không?"
Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Chu Húc Chi bước ra, vừa đi vừa lớn: "Chung Dư, em gì ? Anh đã trả cho em mấy chục vạn rồi, có thiếu em chút tiền đâu?"
Khoe khoang mà không cần nghĩ, tôi chẳng hứng thú sửa sai lời ta.
Tôi nhếch môi nhẹ: "Chuyển khoản chỉ mất một giây."
Anh ta rút điện thoại ra, như để trả đũa, chuyển tiền cho tôi ngay lập tức.
"Em sao lại trở nên như thế này, tiền tiền tiền, chỉ biết đến tiền thôi!"
Các đồng nghiệp của ta tỏ ra đồng , ai cũng mang vẻ mặt chế nhạo.
Khi nhận tiền, tôi không muốn nhịn thêm nữa.
Bạn thấy sao?