6
"Gì? Còn phải đưa 7 vạn nữa?"
Mẹ chồng kêu lên kinh ngạc, rồi ngay lập tức bắt đầu gào khóc om sòm.
"Cô không đi cướp đi! Giữ cả đống hóa đơn như thế, chẳng phải để đợi ngày tính sổ với con trai tôi hay sao?"
Chị đồng nghiệp lớn tuổi trong văn phòng lên tiếng: "Bà già này, vừa câu đó xong, người ngoài không biết còn tưởng nhà bà chi bao nhiêu tiền để cưới con người ta. Kết quả là một xu cũng không bỏ ra."
"Sao thế, bà chạy đến đây loạn, định bắt Chung Dư tay trắng ra đi à?"
"Đúng thế, không biết xấu hổ…" Một số người đứng xem bĩu môi khinh bỉ.
Mẹ chồng cố biện minh: "Mấy năm qua chúng tôi cũng không đối xử tệ với nó. Tôi và bố nó coi nó như con ruột."
Tôi bật .
"Con trai bà tăng lương, mỗi tháng lén lút chuyển cho bà 1 vạn mà không cho tôi biết, bà còn chạy đến đây khóc lóc kể khổ, cuối tuần mang chai giấm cũng đòi tôi hoàn tiền."
"Con bà mà đối xử như thế này thì tốt quá nhỉ."
Đám đông xung quanh ồ lên: "Mẹ kiếp, đây chắc chắn là chuyển giao tài sản trong hôn nhân rồi, gia đình này thật quá đáng!"
Mẹ con Chu Húc Chi hoảng loạn thấy rõ. Anh ta lắp bắp: "Em… sao em biết ?"
Tôi họ lạnh lùng. Ai mới là kẻ ngu ngốc? Chẳng qua tôi chọn im lặng vì không muốn cãi vã mà thôi.
Chu Húc Chi vội kéo mẹ ra khỏi văn phòng, chen qua đám đông đang chỉ trỏ. Trước khi đi, ta quay đầu : "Chung Dư, có thể ra ngoài chuyện không?"
Tôi từ chối: "Đến giờ việc rồi."
Anh ta để mẹ đến công ty loạn, chắc chắn hy vọng bà ấy đạt điều gì đó.
Thể diện đáng giá bao nhiêu?
Vài ngày sau, Chu Húc Chi chặn tôi ở cổng công ty lúc tan .
"Chung Dư, em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, rốt cuộc em muốn gì?"
Tôi lách qua ta: "Gặp nhau ở cục dân chính là đủ, còn gì để nữa?"
"Em có phải đang ngoại không?"
Tôi quay đầu khẩy: "Anh thật kinh tởm."
Chu Húc Chi tức giận: "Vậy em đi, chuyện đứa bé là thế nào?"
Những người qua lại ở cổng bắt đầu liếc chúng tôi.
Từng ấy năm tôi luôn giữ hình ảnh kín đáo ở công ty, giờ ly hôn lại trở thành tâm điểm.
Tôi theo ta vào xe.
"Anh biết chị đồng nghiệp trong văn phòng phát hiện tôi có thai như thế nào không?"
Anh ta ngơ ngác.
Tôi đau bụng kinh rất nặng, mỗi tháng khi đến kỳ, mặt mày tái xanh, như bị bệnh nặng, phải uống thuốc giảm đau.
Mấy tháng đó, tôi hoàn toàn bình thường. Điều mà chị đồng nghiệp nhận ra, người nhà lại chẳng hay biết gì.
"Đứa bé không phải không giữ , mà là tôi tự bỏ." Tôi nhẹ nhàng.
Chiều hôm đó, tôi ngồi một mình trong bệnh viện, suy nghĩ rất lâu.
Phôi thai trong bụng còn chưa thành hình. Nếu sinh ra, liệu nó có hạnh phúc không?
Tôi tự hỏi rất nhiều lần, và mọi câu trả lời đều là: không.
Đứa bé sẽ không hạnh phúc.
Nó sẽ phải đối mặt với một người mẹ mệt mỏi, một người cha lạnh lùng.
Tôi từ từ loại bỏ đứa bé khỏi tâm trí, một thứ vô hình đẫm máu.
Lúc đó, tôi đã biết mình và Chu Húc Chi không thể đi đến cuối cùng.
Chỉ là sợi dây ràng buộc không đứt ngay lập tức, mà rơi rụng dần trong những nhọc nhằn của cuộc sống.
"Chung Dư, em dựa vào đâu mà tự ý quyết định? Em dựa vào đâu mà nghĩ rằng không có trách nhiệm?" Chu Húc Chi như bắt điểm yếu, kích hét lên.
Bạn thấy sao?