2
Chu Húc Chi nở nụ đắc ý, như thể đang : “Phụ nữ mạnh miệng yếu đuối.”
Tôi ôm bức tượng, dùng sức ném mạnh xuống đất.
“Rầm——” Mảnh vỡ tung tóe, bừa bộn đầy sàn, như cuộc sống này .
“Chu Húc Chi, hiểu rõ đi, mọi thứ trong căn nhà này có một nửa của tôi.”
“Anh không cho tôi đi? Được, hôm nay tôi sẽ hết, cho xem.”
Nụ đông cứng trên mặt Chu Húc Chi, ta lắp bắp ngăn cản.
“Đừng, vợ à, em bình tĩnh, đừng vì chuyện nhỏ thế này mà—”
Phải, đều là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ chất chồng, từng lớp từng lớp, khiến kiên nhẫn bị bào mòn đến cạn kiệt.
“Xung đột khu vực bùng nổ nhiều nơi, cấu trúc địa chính trị chấn mạnh, phục hồi kinh tế toàn cầu khó khăn, trật tự đa cực tăng tốc phát triển…”
Chu Húc Chi ngơ ngác: “Cái gì?”
Tôi khẩy: “Những chuyện lớn tôi có liên quan đến không?”
Anh ta đỏ mặt tía tai, giận quá hóa tức: “Chung Dư, em đừng không biết điều như thế—”
Mẹ chồng lại bắt đầu khóc: “Con trai tôi không hút thuốc, không uống rượu, không gú, không cờ bạc, mà còn không hài lòng?”
Tôi quay người bỏ đi.
Cửa thang máy đóng lại, vẫn nghe tiếng hét bực dọc của Chu Húc Chi.
“Mẹ, mẹ khóc gì chứ? Cô ta không có chỗ nào đi, vài hôm nữa tự khắc về thôi.”
“Mẹ còn đứng đó gì, mau dọn mớ rác này đi!”
———
Chu Húc Chi đúng, tôi thực sự không có nơi nào để đi.
Lôi vali ra ngoài, gió lạnh thấu xương, tôi bắt taxi đến khách sạn.
Vào phòng, tôi bật điều hòa và tivi.
Tivi chiếu gì tôi cũng không quan tâm.
Tôi chỉnh âm lượng thật to, ngồi trên giường, ôm đầu gối, bắt đầu khóc.
Không nhớ lần cuối cùng tôi khóc là khi nào.
Khi có người thương, nước mắt là vũ khí tốt nhất.
Khi không ai quan tâm, nước mắt trở nên vô dụng.
Tôi khóc không thành tiếng, khóc dữ dội.
Tiếng tivi vang vọng trong phòng, tôi cảm thấy đơn tột độ.
Dù đang ở nơi náo nhiệt, người qua lại đông đúc, tôi vẫn thấy đơn.
Ngày hôm nay đến, thì ngỡ là trò , thực ra đã có nhân quả từ lâu.
Tôi lấy điện thoại ra, mở trang mua sắm.
Trang vẫn dừng lại ở mục “điều hòa cho nhà bếp” mà tôi đã tìm kiếm.
Một thương hiệu điều hòa đang giảm giá, con số “3850” màu đỏ cứ lượn lờ trước mắt.
Con số 3850 đó, như một con quỷ nhỏ với đôi mắt đỏ rực, không ngừng chế nhạo, giễu cợt tôi.
Hôm nay là cuối tuần, bố mẹ Chu Húc Chi như thường lệ qua nhà ăn cơm.
Tôi bận rộn trong bếp, ba người họ vui vẻ ở phòng khách.
Mang đồ ăn ra, căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Mẹ chồng định vào giúp, tôi ra hiệu không cần, đã xong hết rồi, khỏi vấy mùi dầu mỡ.
Mẹ chồng gật đầu: “Con dâu nhà mình thật hiểu chuyện.”
Bày xong món, mọi người ngồi vào bàn.
Tôi xoa xoa tay, bếp không có máy sưởi, khá lạnh.
Tôi : “Mình lắp một cái điều hòa bếp nhé, mùa đông hay mùa hè đều dùng , giờ đang giảm giá.”
Hiện là mùa đông, dù lạnh lúc nấu ăn cũng ấm hơn chút, không quá khó chịu.
Đáng sợ nhất là mùa hè, khi nóng đỉnh điểm, nhiệt độ bếp ít nhất 45 độ, người như muốn ngất.
Mùa hè năm ngoái tôi từng muốn lắp, lúc đó Chu Húc Chi mùa đông lắp sẽ rẻ hơn.
Bạn thấy sao?