Vì Một Cái Điều [...] – Chương 11.5

Ngoại truyện (góc của Chu Húc Chi)

Ngoại truyện (góc của Chu Húc Chi)

Tôi gọi điện cho Chung Dư, đầu dây bên kia chỉ là tiếng “tút tút”. Cô ấy đã chặn số tôi.

Tôi đến công ty tìm ấy.

Lễ tân : “Xin lỗi , ở đây không có người nào tên như .”

Tôi đứng ngoài chờ, chị đồng nghiệp lớn tuổi đi ngang qua, : “Tiểu Chung đã xin chuyển công tác vào miền Nam rồi.”

Chị tôi, lại : “Cách đây vài năm, công ty đã định cử ấy vào Nam dẫn đội. Khi đó hai người mới cưới, đôi vợ chồng trẻ không nỡ xa nhau. Giờ thì ly hôn rồi, chẳng phải là lúc thích hợp sao?”

Chị đi rồi quay lại: “Sau này đừng tìm ấy nữa. Cô ấy đã đổi tên. Lúc đi còn tốn một khoản lớn để vận chuyển cả con mèo.”

Tôi hiểu ngụ ý của chị. Chung Dư là người nặng , đến mèo cũng mang theo, mà vẫn quyết ly hôn với tôi. Tôi không hiểu mình đã gì sai sao?

Tôi ngồi trong xe, ngẩn người hồi lâu.

Rốt cuộc sao mà tôi và Chung Dư đi đến bước đường ly hôn này?

Cô ấy luôn đảm đang, nhiều ít.

Hễ ở nhà là bận rộn không ngừng.

Chỉ cần mặc một chiếc áo thun trắng, buộc tóc củ hành, là đã sạch sẽ và tươi mới.

Tôi luôn hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, chưa từng nghĩ rằng một ngày Chung Dư sẽ thực sự rời bỏ tôi.

Cô ấy từng rất khao khát có một căn nhà, một tổ ấm của riêng mình.

Tôi không tin rằng ấy có thể từ bỏ tất cả những gì mình tự tay dựng.

Có lẽ trong lòng tôi luôn nghĩ rằng ấy không có điểm tựa nào, nên ấy sẽ không rời đi.

Mẹ tôi sau khi ngã phải nằm viện, ngày nào cũng khóc.

Bà luôn hỏi: “Chung Dư đâu? Sao nó không đến thăm mẹ?”

Bà biết rõ, nếu có Chung Dư, mọi việc sẽ lo liệu đâu vào đấy.

Nhưng tại sao lúc trước lại đối xử với ấy như ?

Mẹ tôi vừa khóc vừa : “Tôi nghĩ bố đối xử với tôi như , tôi cũng đã sống . Cô ấy chịu chút ấm ức, chẳng phải chuyện gì to tát.”

Người già bị ngã là chuyện lớn. Sức khỏe của mẹ tôi không gượng dậy nữa.

Bố tôi thì ngày ngày vẫn hát, vẫn nhảy.

Nhà cần người chăm sóc.

Tôi bắt đầu đi xem mắt.

Nhưng tìm đâu ra một người phụ nữ không cần sính lễ, lại đồng ý chăm sóc hai người già?

Tôi đem từng đối tượng ra so sánh với Chung Dư.

Tôi cho người mai mối xem ảnh của ấy.

Họ nhạo: “Cô xinh đẹp như mà chịu lấy , không đòi hỏi gì, chắc chỉ có mấy ngốc trong trường đại học. Giờ dựa vào đâu mà kén chọn?”

Không ai chăm sóc mẹ tôi, chẳng bao lâu sau bà qua đời.

Tôi ngồi trong bóng tối, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tôi nhắn tin cho Chung Dư:

“Chung Dư, đã lắp điều hòa trong bếp rồi. Em có muốn quay về không?”

Như mọi lần, tin nhắn rơi vào khoảng không.

Tôi gửi thêm một tin: “Mẹ mất rồi.”

Lâu sau, ấy chỉ nhắn lại hai chữ: “Chia buồn.”

Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi đột nhiên không ra ngoài nữa, suốt ngày ở nhà.

Ông trở nên lơ mơ, luôn hỏi tôi: “Mẹ mày đâu?”

Bác sĩ ông bị sa sút trí tuệ. Ông quên hết mọi thứ, ăn uống và sinh hoạt đều cần người chăm sóc.

Nhưng ông lại thích ra ngoài dạo, vừa quay lưng là không thấy đâu.

Viện dưỡng lão không nhận ông, tôi đành người ở nhà trông coi. Nhưng chẳng ai lâu .

Mỗi khi đi , tôi phải để mắt đến camera ở nhà, lo ông sẽ chạy mất lúc nào không hay.

Với tôi bây giờ, cuộc sống trở nên dài đằng đẵng, vô vọng và đơn.

Tôi thường nghĩ về ngày hôm đó, khi Chung Dư ngồi trên ghế : “Chúng ta lắp một cái điều hòa bếp đi.”

Nếu cả nhà không phản đối, mà ủng hộ nhiệt , có phải mọi chuyện sẽ khác không?

Nhưng không có “nếu như”.

Chẳng bao giờ có thuốc hối hận.

Sau khi nhắn lại hai chữ “Chia buồn,” Chung Dư đã đổi số.

Từ đó, mỗi khi tôi gọi, chỉ nghe thấy giọng trả lời tự : “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”

Mọi thứ trong quá khứ, ấy đã xóa sạch không còn dấu vết.

 Hết //

Cafe không đắng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...