Vì Một Cái Điều [...] – Chương 11

11

 

Khi đó, tôi biết ơn Chu Húc Chi vô cùng. Tình cảm nhỏ bé mà ta dành cho tôi tôi phóng đại thành cả một đại dương bao .

 

Những năm qua, tôi luôn chịu đựng ta. Mỗi lần thất vọng, tôi lại xóa đi một chút lòng biết ơn, cho đến khi tất cả bằng không.

 

"Chị hai, em… em thật sự không biết." Em trai giải thích.

 

Thật không biết? Có lẽ .

 

Nhưng biết thì có ích gì?

 

"Như em , chỉ là mấy cái bánh bao. Hai người mỗi người một đĩa lớn, chẳng ai chịu chia cho tôi lấy hai cái. Đúng không?"

 

Tôi bố mẹ: "Thực ra tôi rất biết ơn hai người. Nếu không bị hai người ép, có lẽ tôi đã không biết cách kiếm tiền giỏi như bây giờ."

 

"Cùng lắm tôi cũng chỉ giống chị tôi, ngoài việc sinh một đứa con, chẳng còn gì để khoe."

 

Bước ra khỏi phòng tiệc, tôi bỏ lại phía sau tất cả những lời chửi rủa và tiếng gọi.

 

Mọi cảm từng cầu xin hay mong đợi giờ chẳng cần duy trì nữa.

 

Vạch mặt nhau rồi, cuộc sống yên tĩnh vài tháng.

 

Mẹ tôi lại gọi điện, vừa mở lời đã mắng nhiếc tôi.

 

"Chung Dư, mày không c.h.ế.t yên đâu! Mày biết không, mày đã hỏng chuyện cưới hỏi của thằng út rồi!"

 

Tôi cúp máy và chặn số bà mãi mãi.

 

Bà đến công ty tìm tôi bị lễ tân chặn ngoài cửa.

 

"Chung Dư? Chúng tôi không có người này."

 

Đúng , tôi đã đổi tên.

 

Chung Dư, một người vốn sinh ra đã là dư thừa, chẳng còn gì để tôi lưu luyến.

 

Bây giờ, tôi tên là Chung Khả Tân.

 

Bạn của em trai tôi hôm đó đã chủ chia tay.

 

Cô ấy không thể hiểu việc bố mẹ ta lại đối xử khắc nghiệt với con mình như .

 

Cô ấy hỏi em tôi: "Bố mẹ đối xử với chị ruột của như thế, nếu sau này chúng ta có chút mâu thuẫn, họ sẽ đối xử với em thế nào?"

 

này thật đáng ngưỡng mộ.

 

Ban ngày, tôi tập trung việc; tối về, tôi chăm mèo. Cuộc sống của tôi ung dung và thoải mái.

 

Rảnh rỗi, tôi lại xem thông tin nhà đất.

 

Có một ngôi nhà riêng là nỗi ám ảnh của tôi.

 

Nhưng khác với trước đây, giờ tôi không mong ai đó chia sẻ niềm vui với mình.

 

Niềm vui của người trưởng thành đến từ sự độc lập về tài chính và tự do về tâm lý.

 

Khi đang việc, điện thoại của tôi reo. Tôi tiện tay nhấc máy.

 

Mẹ chồng cũ yếu ớt khóc lóc qua điện thoại: "Con , mau cứu mẹ với."

 

Bà ấy đang nấu ăn ở nhà thì trượt ngã.

 

Chồng bà luôn vắng nhà, gọi điện cũng không nghe.

 

Ông đang hát ở quảng trường, không thể nghe tiếng chuông điện thoại.

 

Chu Húc Chi cũng không nhấc máy. Nghĩ tới nghĩ lui, bà chỉ biết gọi cho tôi.

 

Tôi giúp bà gọi 120.

 

Khi tan , tôi thấy Chu Húc Chi đang chờ ở cổng công ty.

 

Tôi tưởng ta đến cảm ơn, liền : "Không cần cảm ơn đâu, nên đến bệnh viện trước đi."

 

Chu Húc Chi trông mệt mỏi: "Chung Dư, em hết giận chưa? Cùng đến bệnh viện đi, mẹ đang cần người chăm sóc."

 

Tôi sững sờ.

 

là muốn tôi đi chăm mẹ ?"

 

Anh ta gật đầu như chuyện đương nhiên: "Phải, hai người đều là phụ nữ, tiện hơn mà."

 

Thật không thể hiểu nổi.

 

"Chu Húc Chi, chúng ta đã ly hôn rồi. Mẹ không liên quan gì đến tôi."

 

"Còn về việc tiện hay không, đơn giản thôi. Anh có thể người chăm sóc. Nếu không, tự . Mẹ từng bế bô hứng phân, bà ấy đâu thấy bất tiện gì."

 

Chu Húc Chi cáu kỉnh: "Mẹ không muốn , bà ấy chê đắt."

 

Tôi bật lớn. Đúng là đang mơ tưởng hão huyền! Còn định coi tôi là lao miễn phí sao?

 

Tôi lái xe đi, bỏ lại ta đứng hét lớn phía sau: "Chung Dư, sao em có thể nhẫn tâm thế này?"

 

Tôi giận đến mức muốn tự tát mình vài cái. Tại sao lại nhận cuộc gọi đó? Sao lại gọi 120? Lo chuyện bao đồng gì?

 

Thật đen đủi!

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...