Từ đầu đến cuối, Chu Húc Chi vẫn không tin rằng tôi sẽ ly hôn chỉ vì một cái điều hòa.
Anh ta : "Chung Dư, nếu đi rồi thì đừng hòng quay lại, đến lúc đó đừng hối hận."
Tôi quay lưng bỏ đi.
Sau này, ta hối hận, mắt đỏ hoe cầu xin tôi tái hôn.
Ha ha, cút càng xa càng tốt, đừng cản chị tận hưởng vẻ đẹp độc thân.
—------
Khi tôi đang dọn đồ trong phòng ngủ, Chu Húc Chi tức giận chặn tôi ngay cửa.
"Chung Dư, bếp lạnh thế này, mẹ bị đau lưng, mà em còn để bà ấy rửa bát à?"
Tôi đẩy vali chen qua bên cạnh ta.
Điện thoại của ta kêu "ting ting".
Nhìn một cái, sắc mặt ta thay đổi: "Em đặt lịch ly hôn rồi?"
Anh ta tóm chặt tay tôi: "Em rốt cuộc muốn cái gì?"
Tôi gạt tay ta ra: "Không gì cả, chỉ là không muốn sống với nữa thôi."
"Không phải chứ, chỉ vì cái điều hòa thôi mà em muốn ly hôn?"
"Đúng, đến lúc đó gặp nhau ở cục dân chính, đừng nhầm giờ." Tôi quay người định đi.
Anh ta giữ tôi lại, giơ điện thoại chỉ vào tôi.
"Em điên rồi à? Ly hôn, em phải suy nghĩ kỹ đấy, sau này đừng hối hận."
Nhìn cái miệng năng láo xược của ta, trong lòng tôi chỉ thấy nực .
Hối hận?
Làm vợ chồng với nhau, thật đúng là tâm ý tương thông.
Hối hận chứ, ngày nào cũng hối hận.
Không hiểu đầu óc lúc đó bị sao, mà lại dễ dàng cưới phải cái tên này?
Tôi không , ta càng đà tới.
"Đừng có quá, đến lúc đó em không dọn đâu."
Điện thoại trong tay ta gần như chạm vào mũi tôi.
Không thể chịu nổi nữa, tôi giật lấy điện thoại của ta, ném mạnh xuống đất.
Chiếc điện thoại vỡ tung, màn hình nứt toác.
Chu Húc Chi đứng đờ người, mẹ chồng hét lên chạy tới.
Tôi Chu Húc Chi: "Mồm miệng dơ bẩn thế, mở mồm ra là chửi, mẹ đứng đây, có cần về học lại cách người không?"
Chu Húc Chi mẹ ta, lại tôi: "Vợ à, —"
Mẹ chồng thì khóc lóc: "Con ơi, đừng ầm nữa, đang yên đang lành mà không sống cho tốt..."
Tôi bà: "Con trai bà vừa mới lớn tiếng thế mà bà không nghe thấy à?"
"Tôi còn chưa gì, bà đã bảo đừng cãi nhau? Bà giỏi hòa giải thật đấy."
Mẹ chồng tủi thân vô cùng, lại lau nước mắt.
"Con ơi, đừng oan cho mẹ. Mẹ không có ý gì, chỉ mong hai đứa tốt đẹp."
Diễn xuất tài biết bao.
Nếu mấy năm qua chưa thấu, ai mà chẳng khóc thút thít một trận?
Chu Húc Chi không chịu : "Chung Dư, em chuyện với mẹ kiểu gì thế?"
Tôi chẳng còn muốn tranh luận với họ nữa, mở cửa ra.
Chu Húc Chi giữ chặt tay cầm vali: "Chung Dư, cảnh cáo em, hôm nay em mà bước ra khỏi cửa, sau này đừng hòng quay lại."
Tôi lạnh lùng quay đầu ta.
Anh ta lùi lại một bước, vẫn không buông tay.
Tôi quanh phòng khách sau lưng ta, mọi góc trong căn nhà này đều do tôi tự tay sắp xếp.
Căn nhà này là hai năm trước tôi và Chu Húc Chi mua.
Sau khi mua, không còn tiền sửa sang, ngắt quãng hơn một năm trời.
Vừa mới dọn vào ở không lâu, tủ kệ hầu hết còn trống trơn.
Tôi buông vali, quay người đi đến bên chiếc tivi, vuốt ve bức tượng mèo đặt ở đó.
Bức tượng này tôi đặt trên mạng, ước lượng sai kích thước, thành ra quá lớn.
Bưu tá không chịu giao tận nhà, ném thẳng vào trạm nhận hàng.
Lúc lấy đồ, người ta hỏi tôi: "Chị ổn không? Gọi đàn ông đến giúp đi?"
Giữa trời nắng chói chang, tôi gồng mình vác về nhà.
Lúc đó Chu Húc Chi gì? Nằm dài trên ghế sofa chơi game.
Nhìn tôi vào nhà, chẳng buồn tay, còn hét: "Vợ ơi, mau nấu cơm, đói chết rồi."
Vậy mà tôi sống với ta 4 năm trời.
Bạn thấy sao?