Vì Mình Mà Sống, [...] – Chương 7

Chương 7

Anh trai tôi vội kéo ta ra sau lưng mình.

“Ba, ba đừng trách Kiều Kiều, là con không kiềm chế …”

Bố tôi tiện tay nhặt đồ ném về phía tôi.

“Mày là đồ súc sinh! Nó là em mày đó!”

Nhưng đồ không ném trúng, còn ông ta thì đột nhiên ngã gục xuống.

Bố tôi bị nhồi m/á/u cơ tim, cứu sống trong gang tấc.

Tôi và mẹ cũng chạy tới bệnh viện xem náo nhiệt.

Bác sĩ căn dặn phải tuyệt đối tránh kích bệnh nhân.

Tôi và mẹ bề ngoài gật đầu nghe lời, trong lòng thì thầm nghĩ nhất định phải dồn ông ta tới c/h/ế/t!

Bố tôi vừa tỉnh, việc đầu tiên là cầu Trần Kiều Kiều thai.

Anh trai tôi câm lặng, còn Trần Kiều Kiều thì vừa uất ức vừa khóc, kiên quyết giữ lại đứa bé.

Đúng lúc đó, mẹ tôi bước vào, ném một quả bom.

“Để mẹ báo cho mọi người một tin vui, không cần thai đâu, bởi vì Đổng Tư Hàn căn bản không phải con ruột của ông.”

Mẹ tôi đưa ra kết quả giám định DNA giữa tôi và bố tôi, kèm theo bức thư tuyệt mệnh mà mẹ ruột tôi để lại.

Trong thư ghi rõ, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đưa thư này cho đứa trẻ, để nó biết bố ruột thực sự là ai.

Bố tôi đọc xong thì tức đến mức c/h/ế/t ngay tại chỗ.

Anh tôi và Trần Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng.

Mẹ tôi lập tức cho thiêu xác bố tôi, chấm dứt mọi tranh chấp.

Ai cũng biết, Đổng Tư Hàn không phải con ruột, nên cũng mất quyền thừa kế.

Tất cả tài sản rơi hết vào tay mẹ tôi.

Mẹ tôi lập tức đuổi trai tôi ra khỏi nhà.

Trần Kiều Kiều thì định thai, rồi đi quyến rũ lại Kỳ Phong.

Kết quả bị mẹ Kỳ Phong tức giận đến mức tự tay đánh gãy chân con trai mình.

“Bà đây cho mày biết, còn dám qua lại với con điềm xui kia, bà cũng đuổi cổ mày ra đường như thằng Đổng Tư Hàn đấy!”

Kỳ Phong cuối cùng cũng chịu khuất phục.

Mẹ tôi chính thức tiếp quản hoàn toàn tập đoàn Đổng thị, đổi tên thành Tạ thị.

Còn tôi, tiếp tục đi học, mỗi ngày đều sống tiêu dao, tự do tự tại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...